CON LỪA VÀ TÔI - Trang 9

Nếu tôi gọi khẽ: “ La Rô ”, nó tiến lại phía tôi bằng bước chân lóc cóc nhỏ
nhẹ reo vui như tiếng cười, như một thứ nhạc ngựa lý tưởng nào không
hiểu….
Tôi cho nó cái gì, nó ăn cái đó. Nó thèm ăn quýt, nho xạ, trái sung màu tím
nhạt có giọt mật thủy tinh nhỏ xíu.
Nó đằm thắm dịu dàng như đứa bé, như bé gái….; nhưng nó rắn rỏi và khô
khan, ở bên trong như hòn đá. Khi nào ngày chủ nhật, tôi với nó đi qua mấy
con hẻm cuối cùng trong làng, bọn người thôn dã, chậm chạp, đỏng đảnh,
dừng bước lại nhìn nó:
Thân hình bằng thép, không bằng…
Bằng thép, thật đấy. Bằng thép pha với chất bạc của cung trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.