CÔN LUÂN - Trang 474

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: distantreader

Hồi 5

Hoa Thanh Uyên toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ nói :
- Tả lão thật quá lời, Thanh Uyên tuyệt không có ý này.
Lương Tiêu thấy ông khó xử, bất giác sinh ngạo khí, ngẩng đầu nói:
- Hoa đại thúc, ông không cần phải khách khí với những lão già này, không
cho ta qua thì ta đi đường khác.
Nói rồi xoay mình bước đi, có điều Đồng Chú tay như móc sắt, không thể
thoát ra được mà đi. Đồng Chú cười nhạt nói:
- Ngươi không chịu nói thật thì đừng mong mà bỏ đi được.
Hoa Thanh Uyên thấy vậy cũng bó tay không biết làm sao. Đúng lúc đó
Hoa Hiểu Sương đột nhiên bước lên một bước, níu lấy ống tay áo Đồng
Chú nói:
- Chú công công, ông ...ông thả Tiêu ca ca ra được không ?
Đồng Chú nghiêm nghị hỏi:
- Tiêu ca ca à ?
Quay đầu nhìn Lương Tiêu một cái, hiểu ra nguyên nhân liền lắc đầu nói:
- Như vậy không được …
Ông ta nói chưa hết câu đã thấy trong đôi mắt to của Hoa Hiểu Sương hai
dòng lệ ứa ra, bất giác giật mình, ông ta tuy chẳng coi thể diện Hoa Thanh
Uyên vào đâu nhưng lại hết sức yêu quí cô bé này, thấy vậy đành buông
Lương Tiêu ra rồi xoa mặt cô bé, liên tục dỗ dành:
- Sương nhi ngoan … Sương nhi tốt, đừng khóc, đừng khóc, cháu nhìn kìa,
chẳng phải Chú công công đã thả nó rồi sao ?
Hoa Hiểu Sương nhoẻn cười sau làn nước mắt, thấy Lương Tiêu định bỏ đi
liền vội níu nó lại nói:
- Tiêu ca ca, bộ anh không muốn học kiếm pháp sao ?
Lương Tiêu giật mình, đột nhiên dừng lại, thầm nghĩ:
- Đúng vậy, ta tới đây để học bản sự, nếu học được kiếm pháp để đánh bại
Tiêu Thiên Tuyệt thì sá gì một chút khuất nhục chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.