CÔN LUÂN - Trang 475

Nghĩ vậy hai chân liền không rời đi thêm được nửa bước.
Hoa Hiểu Sương vừa cười vừa kéo Lương Tiêu vượt qua chỗ Đồng Chú,
ông ta vô cùng ngạc nhiên:
- Thật là kỳ lạ, Sương nhi là một đứa trẻ thông minh, tại sao lại để ý đến
thằng bé này chứ ?
Lại thấy Lương Tiêu dương dương tự đắc, cố ý lườm nguýt châm chọc
mình thì bất giác thở phì phì làm râu tóc tung bay. Hoa Thanh Uyên thấy
vậy thở ra nhẹ nhõm, hướng về phía Đồng Chú vòng tay nói:
- Đồng Lão chắc đã nhìn nhầm, nó làm sao là đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt
được ?
Đồng Chú trợn mắt cười nhạt nói:
- Ai nhìn nhầm chứ ? Lúc mà lão phu cùng Tiêu lão quái giao thủ thì ngươi
vẫn còn trần truồng ôm đít chạy loạn lên ấy chứ.
Hoa Thanh Uyên bị ông ta nói mặt đỏ đến mang tai, ngập ngừng nói:
- Cái đó ...cái đó ...
Đồng Chú cười lạnh nói:
- Tốt lắm, ngươi đã bảo vệ cho nó, lão phu cũng không quản nữa. Hừ ! Nó
tuổi còn nhỏ, dù sao cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì.
Ông ta phất tay áo, đi thẳng tới chân núi, một tay nắm giữ chiếc cần câu,
một tay chuyển động cán cần câu, chân trái đạp vào mặt vách đá một cái
phóng lên cao hơn một trượng, lại chuyển cán câu bay lên cả trượng nữa.
Lên xuống nhấp nhô một lúc đã tới đỉnh núi, Đồng Chú hai tay chống nạnh,
hướng về phía Đông cất tiếng hú dài.
Lương Tiêu nhìn thấy thế thì hứng thú, thầm nghĩ:
- Lão già này tuy hung ác nhưng cách lão leo núi rất đẹp mắt.
Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên giữa hai ngọn núi một cỗ thuyền rồng từ từ
xuất hiện, xuôi dòng tiến tới, chiếc thuyền này không giống với thuyền
rồng bình thường, thuyền rồng bình thường thì đầu đuôi khác nhau, còn
chiếc thuyền rồng này đầu thuyền đuôi thuyền đều hình đầu rồng, há miệng
trợn mắt trông rất uy mãnh.
Một người khoảng bốn mươi tuổi đứng ở đầu thuyền, dung mạo thanh kì,
hai tay nắm hai cái sừng trên đầu rồng, có điều không thấy y chèo lái gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.