CÔN LUÂN - Trang 657

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Mạnh Thường Quân

Hồi 4

Hoả Chân Nhân chỉ vào đôi câu đối trước cửa, cười nói:
- Chủ thượng nhìn này, câu đối này có chỗ nào tuyệt diệu?
Thoát Hoan nhìn câu đối rồi lắc đầu ngâm:
- “Khuyến quân canh tiến nhất bôi tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu”
(Khuyên người hãy cạn chén son, Mối sầu muôn thuở ta cùng phá tan), ừm,
mấy chữ này hả, cũng khá đẹp đó!
Hoả Chân Nhân cười nói:
- Chữ đương nhiên là đẹp, nhưng trong câu đối này có chỗ bí mật khác, chủ
thượng nhìn lại xem!
Thoát Hoan trầm ngâm một chút rồi vỗ tay nói:
- Đúng vậy, quả nhiên là có bí mật khác. Câu đối phía trên lấy từ câu
“Khuyến quân canh tiến nhất bôi tửu, Tây xuất Dương quan vô cố nhân”
(Khuyên người hãy cạn chén son, Dương Quan tới đó không còn ai quen)
trong bài “Dương quan tam điệp” (Ba lần Dương Quan) của Vương Duy;
còn câu phía dưới là câu cuối “Hô nhi tương xuất hoán mĩ tửu, Dữ nhĩ đồng
tiêu vạn cổ sầu” (Rượu ngon cạn chén vui chung, Mối sầu muôn thuở ta
cùng phá tan) trong bài “Tương tiến tửu” (Mời uống rượu) của Lý Thái
Bạch. Ha ha, không ngờ có thể đem hai câu thơ nổi tiếng ghép thành một
câu đối, hiếm thấy, thật hiếm thấy.
Hắn giải được điều bí ẩn trong câu đối liền phe phẩy quạt giấy, đắc ý vô
cùng.
Cô gái áo xanh vốn nghĩ rằng Lương Tiêu sẽ tức giận nên chuẩn bị để đánh
nhau một trận, ai ngờ Lương Tiêu lại cúi đầu cụp mắt, còn không phát ra
tiếng động nào, bất giác thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho là
Lương Tiêu đuối lí, không tìm ra lời để đối đáp, bất giác thấp giọng cười
rồi nói:
- Thôi được, tiểu sắc quỷ ngươi tạm thời hãy cút đi! Lần này bản cô nương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.