CÔN LUÂN - Trang 716

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 7

Lương Tiêu kêu lên:
- Bốc phét! Bốc phét!
Sở Uyển cười nhạt nói:
- Ngươi không tin cũng chẳng sao. Dù sao thì chuyện này cũng lan truyền
khắp võ lâm phía nam rồi, ngươi nghe ngóng một chút là biết ngay.
Lương Tiêu nghe cô ta nói vậy thì chẳng nói được gì nữa. Lại nghe Sở
Uyển kể tiếp:
- Lại nói Vân công tử dùng ra chiêu kiếm đó không những không vui mừng
mà mặt còn xám nghoét, nhìn chằm chằm vào bức bình phong bằng vải
trắng, chậm rãi nói: “Các hạ rốt cuộc là ai?” Người kia cười nói: “Sư phụ
của ngươi chưa cho ngươi biết sao?” Vân công tử thở dài nói: “Có đúng là
Sở tiền bối không? Vãn bối to gan, xin tiền bối chỉ giáo vài chiêu.” Người
kia nói: “Lão phu đã thành gỗ mục tro tàn, lâu rồi không dùng đến binh
đao, hai chữ chỉ giáo hổ thẹn không dám nhận. Tuy nhiên hôm nay các hạ
tới đây không dễ, lão phu cũng nhàn rỗi quá muốn cử động, thôi được, ta
chỉ dám đứng sau bình phong lộ cái xấu, viết mấy chữ nguệch ngoạc, mời
công tử nhận xét giùm”. Ông còn chưa dứt lời đã có người bưng tới một
nghiên mực, lập tức người đó đứng sau bức bình phong bằng vải trắng viết
lên đó ba câu ngắn, đọc là: “Lá liễu dài, lá đào nhỏ, vườn sâu chặn không ai
tới.”
Lương Tiêu chen vào:
- Câu này thật kì lạ, chẳng khác gì nói cũng như không.
Sở Uyển mỉm cười nói:
- Những câu này từ ngữ mềm mại vô cùng, nhưng những chữ viết ra thì chữ
nào bút lực cũng như mạnh mẽ vạn quân, ngang dọc móc phẩy đều dày đặc
như trường kiếm, muốn xé giấy bay ra. Ôi, ta bản lĩnh kém cỏi, nhìn không
hiểu ra điều gì, nhưng Vân công tử tinh thông kiếm đạo, trong một chốc đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.