CÔN LUÂN - Trang 714

Sở Uyển liếc hắn, cười nhạt nói:
- Vân công tử chính là con trai của Vân đại hiệp, hừ, ngươi không xứng
đáng để được nghe tên của anh ấy.
Lương Tiều phì một tiếng, nói:
- Chính là tên tiểu quỷ khóc lóc sướt mướt ấy à?
Sở Uyển nghe vậy ngớ người ra, nhưng Vân công tử đó là người mà nàng
ta hằng ngưỡng mộ, tuyệt đối không thể để cho người khác hạ nhục dù chỉ
chút ít, liền không kìm được mắng:
- Ngươi mới là tiểu quỷ ấy!
Nói xong lại thở dài, kể tiếp:
- Bỏ đi, tóm lại một trăm tên tiểu tặc như ngươi cũng không thể so sánh
được với Vân công tử. Lần trước huynh ấy theo Cận môn chủ tới Thiên
Hương sơn trang mời ông nội ta rời núi. Đáng tiếc ông nội ta lòng dạ hẹp
hòi, không chịu đồng ý mà còn nói cái gì là Đại Tống đáng tồn tại thì sẽ tồn
tại, đáng diệt vong thì sẽ diệt vong, Thiên Hương sơn trang chỉ lo cho mình
không màng sự đời.
Lương Tiêu thầm cười nhạt: “Đúng là cha nào thì con ấy, lòng dạ cô thì có
rộng rãi gì đâu cho cam.”
Lại nghe Sở Uyển kể tiếp:
- Vân Công tử nghe xong câu này bỗng đứng lên nói “Từ lâu đã được nghe
danh ‘Phân Hương kiếm thuật’ của Thiên Hương thiên sơn trang lừng lẫy
giang hồ, Vân mỗ ngưỡng mộ vạn phần, hôm nay may mắn xin được lĩnh
giáo vài chiêu.” Ban đầu mọi người thấy anh ấy khẩu khí tuy lớn nhưng lại
còn quá trẻ, trong lòng đều có phần xem thường. Ai ngờ mấy người anh họ
đó lần lượt lên đấu mà không ai có thể tiếp được một kiếm…

Lương Tiêu lạnh nhạt nói:
- Đó là anh họ của cô vô dụng, chứ chắc gì tay họ Vân kia đã lợi hại.
Sở Uyển hừ nhẹ một cái như không thèm tranh cãi chuyện nhỏ nhoi, lại kể
tiếp:
- Lúc đó Vũ cô cô của ta và chồng cũng đều ở đó, mắt nhìn thấy ông nội ta
có thể bị bức phải ra mặt, Vũ cô cô đột nhiên đứng dậy nói: “Nô gia xuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.