CÔN LUÂN - Trang 636

- Tiểu tử, kẻ gọi là nam tử hán đại trượng phu vạn lần không thể chịu dưới
người khác, phải oanh oanh liệt liệt làm đại sự kinh thiên động địa một
phen.
Nói xong liền giải khai huyệt đạo cho Lương Tiêu, cười nói:
- Hiện giờ đã thoát hiểm cảnh, nếu ngươi nguyện đi cùng lão phu, lão phu
tự nhiên cao hứng, còn nếu ngươi muốn đi lão phu cũng tuyệt không ngăn
cả.
Hành động đó quả thật ra ngoài ý tưởng của Lương Tiêu, y trong lòng suy
nghĩ, nhìn Minh Quy một lúc rồi lớn tiếng nói:
- Không đúng, lão nhất định có quỷ kế gì đó.
Minh Quy cười nói:
- Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một chưởng, cần gì phải có quỷ kế.
Nếu nhất định phải nói đạo lý ra, thì lã lão phu coi ngươi là một nhân tài,
Tam Thu còn thua xa ngươi, ta chỉ là yêu tài mà thôi.
Lương Tiêu nói:
- Lão chẳng phải đã nói Minh Tam Thu chỉ là một con cờ, hừ, ta cũng là
một con cờ của lão thôi.
Minh Quy cười nhạt, ngạo nghễ nói:
- Dụng tâm của lão phu, người bình thường sao có thể hiểu rõ.
Lương Tiêu hơi giật mình, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, lão càng nói như thế, Minh Tam Thu sẽ càng hận lão. Hắn càng
hận lão thì Hoa Vô Xuy càng không muốn làm khó hắn.
Minh Quy hừ một tiếng, không bình luận gì.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Minh lão nhi tuy gian trá nhưng nói đến đấu trí
đấu lực ta chắc gì đã sợ lão.” Y tuy thông minh nhưng dù sao cũng ít kinh
nghiệm đường đời, nhất thời đầy tự tin nói:
- Vậy càng tốt, ta cũng không muốn lưu lại Thiên Cơ cung, cùng đường với
lão, coi như bạn đồng hành.
Minh Quy đảo mắt, cười nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên không phải cá trong ao…
Đột nhiên ngừng nói, lắng tai nghe ngóng như có động tĩnh, lập tức nhíu
mày nhấc Lương Tiêu lên, chạy như bay trong Quát Thương sơn, đến lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.