- Thế còn tình trạng bầm tím sau khi chết ra sao? - Mason hỏi.
- Tình trạng bầm tím mới bắt đầu xuất hiện. Tuy nhiên tôi không có mặt
lúc phát hiện xác chết. Viên phụ tá giảo nghiệm đã có những nhận xét đó.
- Bây giờ tôi xin hỏi - Mason nói - có thể nào vết thương đó là do tự tử
hay không?
Bác sĩ Malone do dự một chút rồi nói.
- Không. Không thể nào.
- Tại sao?
- Vì vị trí của vết thương và hướng đi của đầu đạn. Chắc chắn rằng không
thể nào một người đàn bà thuận tay phải cầm khẩu súng đặt đúng vị trí đó
được. Còn nếu cầm súng bằng tay trái thì dáng điệu phải co quắp và bất
thường. Ngoài ra chúng tôi cũng đã cho thí nghiệm hóa học trên các bàn tay
của tử thi để xem có chỉ dấu gì là đã cầm súng hay không, và chúng tôi không
thấy gì cả.
- Bác sĩ đã cho sử dụng thí nghiệm pa-ra-phin phải không?
- Vâng.
- Thôi đủ rồi - Mason nói - Cám ơn bác sĩ.
Nhân chứng kế tiếp là Bác sĩ Reeves Garfield, khai rằng ông ta thuộc
phòng giảo nghiệm. Ông đã đến hiện trường một tiếng đồng hồ sau khi khám
phá ra xác chết. Ông đã cho chụp ảnh và xét nghiệm tại chỗ. Sau đó ông đã
phụ giúp giảo nghiệm và đi đến kết luận sự chết đã xảy ra từ sáu giờ mười
lăm đến bảy giờ.
- Mời chất vấn. - Elliott nói.
- Ông ta thấy xác chết?
- Vâng.
- Trong tình trạng xác cứng?
- Tôi xác nhận là chỉ có một phần xác cứng.
- Xin ông nói rõ hơn.
- “Xác cứng” bắt đầu triển khai từ cằm và các bắp thịt cổ và từ từ đi xuống
toàn thân sau đó mềm đi cũng theo trình tự như vậy.
- Và thời gian xác cứng thay đổi?