Mac. Nó thậm chí không liếc mắt về phía bể kính.
Scott mặc quần áo, đi giày vào và ra khỏi nhà. Nó đi thẳng đến hồ Fear. Nó
không muốn đi. Nhưng nó không thể cưỡng lại được. Cứ như thể là cái hồ
đang gọi nó, bắt nó phải đi, kiểm soát mọi suy nghĩ của nó vậy.
Nó đi qua rừng như người mộng du. Rừng rất tối và yên ắng. Hoàn toàn
yên ắng.
Thật rùng rợn. - Nó nghĩ - Không ai nên đi ở đây, lại đi một mình giữa lúc
nửa đêm cả.
Nó cố gắng quay lại. Nhưng mọi con đường mà nó rẽ sang đều rất lạ so với
nó. Hơn nữa, tất cả mọi con đường đều dẫn đến một nơi... Tất cả đều dẫn
đến hồ Fear.
- Bạn có đủ quyền năng để tạo nên những điều kỳ lạ trong cuộc sống! -
Những lời đó vang vọng xuyên qua bóng tối khi Scott nhận ra mình đang
tiến đến gần, gần hồ Fear hơn.
Nó tưởng tượng ra những tiếng đó à? Hay đó chỉ là những tiếng đọng lại
trong đầu óc nó? Scott không thể đoán chắc được. Nhưng nó có thể chắc
chắn về một thứ - Nó không có đủ sức để quay lại. Có cái gì đó bắt nó phải
đi tiếp.
Và rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, cả bầu trời sáng bừng lên
đầy ánh chớp. Và tiếng sấm thì ầm ầm trên đầu nó.
- Bạn có đủ quyền năng để tạo nên những điều kỳ lạ trong cuộc sống! -
Những tiếng đó lại cất lên. Chỉ có điều lần này to hơn. Và hình như nó
vọng đến từ... từ dưới hồ.
Scott xoay người quay lại. Nhưng một lực vô hình lại bắt nó phải quay lại
và đẩy nó về phía trước. Nó cảm tưởng như có ai đó hay một cái gì đó đẩy
nó từ phía sau.
- Dừng lại! Dừng lại ngay! - Scott hét lên. Nhưng càng hét to nó lại càng bị
đẩy về phía hồ mạnh hơn.
Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa. Nó chắc chắn sẽ bị đẩy ngã xuống hồ.
Nhưng khi Scott chạm đến bờ hồ thì lực đẩy cũng biến mất.
Scott đứng lặng. Cố gắng điều hòa hơi thở. Và rồi nó chú ý đến nước trong
hồ Fear. Nó đang sủi bọt và sôi ầm ầm giống như cái bình của Mac.