khung ảnh điện tử treo cạnh cửa là những thước phim câm về mẹ của Kai
và hình ảnh gia đình 3 người.
Không có gì thay đổi kể từ khi cha anh qua đời, ngoại trừ ngôi vị chủ
nhân của căn phòng.
Và có lẽ là mùi của căn phòng. Kai bồi hồi nhớ lại mùi nước cạo râu
quen thuộc của cha, mà giờ đây đã bịt hay thế bởi mùi thuốc tẩy và hoá
chất - vết tích của việc phòng đã bị tẩy trùng sau khi cha anh đựợc chẩn
đoán là mắc bệnh letumosis, thứ bệnh dịch đã cướp đi sinh mạng của hàng
trăm ngàn người trên toàn Trái Đất trong suốt một thập kỉ qua.
Ánh mắt kai nhanh chóng rời khỏi mấy, cái khung ảnh và nhìn xuống
bàn chân bằng kim loại nhỏ xíu đang nằm ở góc bàn làm việc, phần khớp
nối bết đầy dầu mỡ. Giống như mọt cái bánh xe quay , luồng suy nghĩ của
anh đã đi được một vòng và giờ quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Linh Cinder.
Lồng ngực Kai thắt lại, anh đặt cái bút đang nắm chặt trên tay nãy giờ
xuống mặt bàn và định cầm bàn chân kim loại kia lên nhưng các ngón tay
anh dừng lại trước khi chạm vào nó.
Nó thuộc về cô gái đó, cô thợ sửa máy tre xinh đẹp ở khu chợ. Một cô
gái rất thân thiện và dẽ gần. một cô gái đầy cá tính, không hề giả vờ để trở
thành một ai đó khác.
Hoặc là anh đã từng tưởng như vậy.
Co các ngón tay lại thành nắm đấm, Kai lặng lẽ thu tay về , chỉ mong
có người ở bên cạnh để cùng trò chuyện.
Nhưng cha anh đã không còn. Và giờ bác sĩ Erland cũng đi mất, sau
khi nộp đơn từ chức và bỏ đi không một lời từ biệt.