Vô Mẫn Quân: “… nếu ta có thể tự mình tháo xuống, còn muốn ngươi
giúp sao… Chính ngươi lại đây mà xem.”
Ta khẩn trương đến phía sau hắn, vừa cúi đầu thấy quả nhiên, sau mũ
phượng còn có một nắm tóc giả được ghim cố định bởi rất nhiều cây trâm.
Ta hoảng sợ, cái này quả thật phiền toái hơn mũ miện của ta rất nhiều. Vì
thế nên đành phải kiên nhẫn giúp hắn cởi từng cái trâm xuống, nói: ” Khi
ngươi đi đường có phải rất cẩn thận hay không? Nếu mà đâm vào da, nhất
định rất đau.”
Vô Mẫn Quân tức giận nói: “Ngươi còn biết sao… Ta thật sự là cho
tới bây giờ cũng không nghờ tới, khi ta thành thân không phải là mang mũ
miện mà là mang mũ phượng … Hừ… Ta đây là thay ngươi chịu tội.”
Ta xấu hổ nói: “Kỳ thật, cho dù là ta thành thân, cũng không có khả
năng mang mũ phượng —— ta làm sao có thể gả cho hoàng đế được?”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Nói cũng đúng… Dù sao, tuổi Bắc đế
đã lớn, có lẽ có thể miễn cưỡng thu nhận ngươi.”
Ta không chút do dự chọc cây trâm vào đầu hắn.
Vô Mẫn Quân: “…”
“Đây là đầu của ngươi!”
Ta hung tợn nói: “Hiện tại là của ngươi !”
Hai người chúng ta cãi nhau ầm ĩ đem mũ phượng tháo xuống, lại cởi
bỏ áo khoác rất nặng, hai người đều chỉ mặc sa mỏng, đối mặt nhìn nhau, ta
sẽ bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Vô Mẫn Quân…”
Vô Mẫn Quân còn đang lấy tay cào cào mái tóc tán loạn, cũng không
ngẩng đầu lên nói: “Gì?”