CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 449

Không biết tự bao giờ tình cảm yêu hận giữa họ dần phai mờ, phảng

phất như mãi mãi bị ngăn cách bởi một con sông, ngăn cách bởi một tầng
sương mù mờ mịt, họ vấp phải số phận mơ hồ, không thấy rõ nhau nữa.

Trần Tịch bước lên trước, đưa tay đặt lên bàn tay đang giương cung

của Quân Mẫn Tâm, nhẹ nhàng đè đầu tiễn xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫn
Nhi, ta qua đó gặp hắn.”

Quân Mẫn Tâm buông lỏng cung tên, cười như không cười: “Kỹ năng

bắn cung của ta không tốt, hù doạ hắn.”

Cổng thành từ từ mở ra, Trần Tịch áo bào trắng tóc đen, cưỡi Ô Vân

Cái Tuyết một người một ngựa đi tới trước mặt Lạc Trường An, gật đầu rồi
nói gì đó với hắn. Sau đó, Lạc Trường An ngẩng đầu nhìn Quân Mẫn Tâm
trên cổng thành, do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
TiểuMập.LêQuýĐôn Trần Tịch giục ngựa chạy đi, Lạc Trường An theo sát
phía sau, hai người một trước một sau chạy như bay, rất nhanh liền biến
mất trong tầm mắt.

Quân Mẫn Tâm không rõ Trần Tịch muốn làm gì, nàng chỉ biết hắn

yêu nàng, mà nàng cũng tin tưởng hắn.

Xuống tường thành, Quân Mẫn Tâm thấy một người đi từ phía xa tới,

vóc người cao gầy mảnh khảnh, một thân quan bào đỏ thắm lay động trong
gió, không phải Thẩm Lương Ca thì là ai?

Quân Mẫn Tâm nâng tay đặt giữa trán che ánh nắng mặt trời, cười nói:

“Lương Ca vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

Thẩm Lương Ca đi tới trước mặt Quân Mẫn Tâm, khép tay cúi chào,

nói: “Công chúa, thần có chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.