CÔNG TY - Trang 264

tôi quay trở về phòng. Thêm một vài món ăn được dọn ra. Cốc rượu của tôi
vẫn đứng im trên bàn, đầy hơn một chút. Người phục vụ chia thức ăn vào
chén. Ông Tán mời tôi chạm ly. Để không tỏ ra là một con nhóc quê kệch
kém xã giao, tôi nốc cạn cốc rượu. Hơi nóng bốc lên đầu. Máu chạy nhanh
hơn trong huyết quản. Bàn tay thoáng run nhẹ. Tôi đưa mắt nhìn chung
quanh. Cái chùm đèn pha lê toả ánh sáng vàng lung linh hẳn lên. Mấy bức
tranh sơn dầu treo rải rác trên các bức vách trở nên rực rỡ, màu sắc chói
chang khác thường. Cảm giác lâng lâng kỳ lạ chưa bao giờ tôi cảm thấy.
Hương vị thức ăn tan ra trong miệng. Ngay cả gương mặt trắng trẻo với mái
tóc vuốt keo láng mướt của ông Tán cũng không còn quá kệch cỡm như tôi
vẫn nghĩ. Hoạt bát hẳn lên, tôi vươn tay cầm kẹp hồ sơ, lật ra mấy cái phác
thảo ưng ý, chỉ cho ông Tán. Đầy tràn tự tin, tôi muốn thuyết phục ông ta
lựa chọn càng nhanh càng tốt. Ông Tán kéo ghế sát gần ghế tôi. Tôi có thể
ngửi thấy mùi rượu phả ra từ hơi thở ông ta. Chưa bao giờ tôi ngồi gần một
người đàn ông đến thế, trừ CD Nguyên. Ông Tán đồng ý chọn một mẫu bao
bì, không đòi hỏi phải sửa sang chi tiết như tôi lo lắng. Một cốc rượu nữa
lại rót đầy. Tôi uống hết. Tất cả mọi ngại ngùng tan biến. Bàn tay lạnh và
ẩm đặt lên lưng tôi. Tôi ngoảnh nhìn ra phía sau. Có nên nhắc ông Tán
không nên đụng chạm thô thiển như thế không nhỉ? Hồ sơ được lật sang
trang mới. Bố cục của những tấm poster mà tôi thiết kế mới hoàn hảo làm
sao.

- Ông chọn cái poster tông màu vàng chanh này nhé! - Tôi thuyết phục,

đành để mặc bàn tay ẩm ướt đặt trên lưng mình.

- Cái nào đâu? - Ông Tán lại đưa cho tôi cốc rượu vừa được rót đầy -

Cô uống nữa đi! Uh huh. Tôi cũng rất thích cái mẫu cô gợi ý đấy. Để tôi
xem nào. Tôi sẽ chọn ngay đây mà…

Tôi lại uống cạn cốc rượu. Đó là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Rượu nóng chảy trong người và bàn tay lạnh toát mơn trớn trên lưng. Rất
nhanh, bàn tay quái quỷ đó luồn hẳn trong lớp vải lưng áo, như một con cá
mù loà lần mò bơi về phía trước ngực tôi. Tôi trân người, khép chặt hai
khuỷu tay vào be sườn. Tôi muốn đứng bật dậy, hất văng cánh tay ra khỏi
da thịt mình, bỏ chạy. Nhưng, sao chân tôi lại yếu ớt, mềm oặt đi thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.