CÔNG VIÊN CỨU HỘ LOÀI NGƯỜI - Trang 62

- Không thể, các bạn ấy là bạn của con chứ không phải con vật.
Lém Lỉnh và Tom đã hóng ngoài cửa từ khi nào, thấy Minh khóc các

bạn liền nhảy bổ vào lòng Minh. Tom nói:

- Ẳng ẳng ẳng, đừng khóc thế Minh ơi, cha mẹ nói đúng mà. Chúng

mình vẫn là bạn thân của nhau, chúng mình chỉ vờ như là không phải bạn bè
thôi. Thi thoảng bạn nên quát tớ hoặc đá vào bụng tớ một cái cũng được, tớ
không đau đâu.

Minh ôm chặt Tom vào lòng:
- Tớ mà lại đá vào bụng cậu ư? Chân tớ sẽ rụng đấy.
Lém Lỉnh nhảy lên vai Minh kêu rống lên:
- Khẹc khẹc khẹc, thi thoảng bạn cũng nên nhốt tớ vào lồng. Hoặc bạn

có thể chơi xỏ tớ một chút, bạn nắm cơm trộn với mắm tôm đưa cho tớ,
khiến tớ phát khiếp lên được.

- Tớ không bao giờ chơi xỏ cậu như thế đâu Lém Lỉnh ơi. Nếu sống

giữa loài người mà cứ phải phòng bị thế này thì chúng ta cùng vào rừng sâu
để sống với nhau.

Cha hắng giọng mấy cái rồi buồn buồn nói với Minh:
- Con trai ơi, con không hiểu lòng của cha mẹ rồi. Cha mẹ chỉ lường

trước các tình huống xấu có thể xảy ra với con và các bạn con thôi mà.

Mẹ tiếp lời cha:
- Căn nhà của cha mẹ luôn luôn là nơi bình yên con trai ơi. Con và các

bạn của con sẽ được ăn no và ấm áp, không có nơi nào trên thế giời này bình
yên hơn ngôi nhà của cha mẹ. Cha mẹ lo là lo ở ngoài thế giới rộng lớn kia,
khi cha mẹ không đi theo các con từng bước được.

An và Lành cũng đứng hóng tự lúc nào. An nói với Minh:
- Cha mẹ nói rất hay. Minh nghe lời cha mẹ đi.
Lành tiếp lời An:
- Chúng ta cùng nhau đi làm. Tom ở nhà trông nhà. Lém Lỉnh đi học

cùng bạn Minh và em Thu. Tớ sẽ đi cày nương với mẹ. An đi xuống suối bắt
cá và lấy mật ong rừng. Như thế có được không các bạn.

Lém Lỉnh sung sướng kêu toáng lên:
- Khẹc khẹc khẹc. Được đi học, được đi học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.