COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 77

chuyện đó một cách không e dè như thế chứ? Chết tiệt, chỉ có anh ta mới
thích hợp để dùng từ này thôi!

Nhưng nói gì thì nói, vẫn phải công nhận rằng anh quả là một đứa trẻ

ham học hỏi, cầu tiến đến cực điểm (có điều, tên học sinh này quá đỗi lạnh
lùng và thiếu lễ phép) còn Hàn Tú giống như một cô giáo cả ngày bị làm
phiền bởi mười vạn câu hỏi tại sao. Cô những tưởng rằng mình sẽ phát điên
phát khùng, nhưng đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn sống khoẻ mạnh bình
thường. Không chỉ vậy, gan cô đã to hơn một chút, không còn sợ anh như
trước, tiếng hét càng lúc càng vang vọng, khẩu phần ăn nhiều lên, kiến thức
cũng phong phú hơn trước kia nhiều lần. Tất cả những thành quả trên
đương nhiên đều nhờ công lao của “người nào đó”.

Đã có lúc, Hàn Tú muốn đâm đầu vào tường mà chết quách đi cho xong.

Nhưng rồi cô lại tự nhủ, thôi bỏ đi, dù gì, hắn cũng đã sống ở đây được vài
ngày, cô cũng chịu đựng được mấy hôm rồi, nhẫn nhịn thêm một tháng nữa
thì cũng chẳng có gì to tát hết. Từ trước đến giờ, khả năng nổi trội nhất của
Hàn Tú không phải là nhẫn nhịn, nuốt hận vào lòng đó sao? Huống hồ tên
đàn ông đáng ghét này ngoài việc tư duy có phần dị thường ra thì cử chỉ,
hành động đều rất quy củ, khác hẳn và tốt hơn rất nhiều so với bốn năm
trước.

Tóm lại, cả hai người họ đều coi nhau như không khí.

Hàn Tú đắn đo một lúc lâu mới nhấn nút hủy bức email vừa viết xong,

từ bỏ ý định nói cho cô giáo Đỗ biết tình hình hiện tại của Đường Trạch Tề.
Không chừng một tháng nữa, trí nhớ của anh sẽ hồi phục hoàn toàn, cuộc
thử nghiệm quan trọng của cô giáo Đỗ có lẽ cũng hoàn thành rồi, đến lúc
ấy, nước giếng sẽ không phạm đến nước sông nữa, tất cả mọi người lại vui
vẻ, hân hoan.

(4)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.