CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 145

chính là Khánh Anh. Chỉ trong phút giây Khánh Anh lướt nhanh xe máy
qua người Thiên Anh mà đã nhấc được cô lên đặt ở phía sau ( Ôi khâm
phục quá )

- AAAAAAAAA....anh Khánh Anh ơi em em sợ lắm...em xin anh cho

em xuống xe được ko? Em đã nói với anh là em sợ xe máy rồi mà...anh làm
ơn đi - Thiên Anh hét lên, suýt chút nữa nước mắt cô ròng ròng nhưng cô
đã cố kím nèn lại. Khánh Anh như ko nghe thấy j, anh cho xe chạy với tốc
độ sương mù để đuổi kịp hai chiếc xe kia

Cái kí ức ấy lại trở về hành hạ tâm trí Thiên Anh. tai cô như ù đặc.

người cô run lên ko ngừng.

- Em sợ lắm..cho em xuống đi...em muốn xuống....xin anh đấy ( Xin anh

đừng...mái bây bế )...làm ơn đi mà....- Thiên Anh hết lời cầu xin tha thiết

Khánh Anh đã làm j thì anh nhất định ko dừng lại. và anh cứ cho xe

chạy mãi

Thiên Anh chỉ biết bám chặt vào anh. thậm chí cấu cả vào cơ thể của

anh qua lớp áo sơ mi đen mỏng. Khánh Anh hơi quay đầu lại nhìn cô gái
phía sau lưng mình, anh có cảm giác thật lạ mà ko thể nào lý giải được,
nhưng anh vừa quay được 1 chút xuống thì Thiên Anh ôm chặt anh như gấu
bông nhà cô đến nỗi ngạt thở. May anh là trường hợp đặc biệt ko thì chắc
anh đang phải thở máy vì thiếu ôxi rồi ^^!

Thiên Anh nhắm tịt mắt lại, cô thấy xung quanh toàn là 1 màu đen, và

bây giờ cô chỉ ước đến nơi sớm ko thì cô chết mất...

Khánh Anh thấy cô sợ đến mức tuyệt đối, anh lại quay người kéo người

cô lên phía trước 1 cách an toàn để Thiên Anh ngồi trước anh, anh vẫn lái
xe được nhưng tốc độ ko nhanh bằng vừa nãy, anh thả 1 tay ra và ôm lấy cô,
chỉ 1 cánh tay của anh đã đủ ôm trọn cả thân hình nhỏ bé của cô, bất giác cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.