giờ chẳng phải cô chấp nhận sự thật ko đúng đó sao?
Phải tỉnh táo lên, mạnh mẽ nữa, mày làm được mà Thiên Anh.
Cô tự lầm bẩm rồi chợt cười nhạt, cả thân hình run lên từng đợt, ko khí
ẩm thấp và khó chịu, con tim ngột ngạt và bi thương. Cô có mạnh mẽ nổi
ko đây…
- Thiên Anh… - Tiếng Hoàng vang lên, vừa lo lắng vừa sợ sệt khi thấy
Thiên Anh đứng đó, rất nguy hiểm, tận sâu trong đáy mắt anh vẫn cảm nhận
được nỗi sợ hãi to lớn nhường nào
- Anh Hoàng…- Thiên Anh hơi bất ngờ khi Hoàng xuất hiện, người anh
ướt nhèm, dù có khoẻ mạnh đến đâu mà rầm mưa vào tháng này thì cũng ko
chịu nổi được lâu
- Thiên Anh, em lại đây đi, ở đó nguy hiểm lắm – Hoàng kêu lên, khuôn
mặt anh tái nhợt đầy lo lắng
Anh lo cho cô ư? Chẳng phải anh cũng nghi ngờ cô sao? Có ai tin cô
đâu? Nhưng thôi, dù sao anh vất vả vượt mưa đến đây thì anh vẫn còn quan
tâm cô rồi. Nghĩ vậy Thiên Anh hơi gật đầu
*Roẹt…roẹt…bùm…bùm…*
- AAA…- Thiên Anh hét lên, tiếng sấm và những vệt sét dài đến quá bất
ngờ ko báo trước, những vệt sét đáng sợ như tách cả bầu trời thành nhiều
mảnh. Bàn chân Thiên Anh như ko còn vững vì giật mình, 1 hòn đá tách
mặt đất và lăn xuống vách núi khiến Thiên Anh trượt chân theo…
- Thiên Anh, cẩn thận – Hoàng chạy đến và nắm lấy tay Thiên Anh, bàn
tay cả hai đều run lên. Một tay Thiên Anh bám lấy vách đá, một tay bị tay
trái của Hoàng nắm chặt, tay còn lại của Hoàng bám vào cành cây ngay
đó…bây giờ, anh đang cầu nguyện, anh cầu nguyện tử thần đừng mang cô