CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 759

Đã hơn 1 tuần kiếm tìm mà Hoàng chưa biết một thông tin gì về Thiên

Anh, anh biết trường cô học mà sao tìm khó vậy. Cái tên Vĩnh Thiên Anh
phải chăng không tồn tại ở đất nước này, lẽ nào cô lại dùng tên khác.

Anh nghĩ vậy rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, trường học mà dùng tên khác

là không được.

Quán bar đã vắng vì đã hơn nửa đêm.

Vầng mắt Thiên Anh đã thâm quầng vì mỏi mệt, không ngờ làm việc ở

bar phải thức khuya về muộn như vậy. Cô cảm thấy ổm yếu dần đều

Chuẩn bị ra về, cô thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc chệnh choạng

bước qua người mình rồi đổ gục xuống. Theo quán tính và tấm lòng cao cả
của cô, cô chạy đến đỡ.

- Sao lại là anh? Anh Hoàng…- Thiên Anh giật mình khi thấy Hoàng

xuất hiện ngay trước mặt mình, môi anh tím tái và mím chặt, mặt anh đỏ
bừng, mắt ngắm nghiền. Anh đã quá say không biết người trước mặt mình
là ai.

Cô sợ anh nhận ra mình mặc dù anh đã quá say, cô vẫn cảnh giác và gọi

người đến giúp. Cô đi vào trong thay lại bộ quần áo khác vì bị anh tặng cô
vài đống trên người. Cả người cô sộc nên mùi rượu thật khó ngửi

- Tại sao em không gắt mà lo lắng vậy? Em quen cậu ta à? – Anh chàng

nhân viên làm cùng cô khẽ hỏi khi thấy cô thành ra nông nỗi ấy mà còn lo
lắng cho người đang say kia

- Dạ…em không biết đó phải là trách nhiệm của em đối với khách

không nhưng em không dám to tiếng hay gắt gỏng gì khách – Cô cười,
không dám thừa nhận Hoàng là người quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.