CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 770

Tại phòng nghỉ ngơi của nhân viên

- Sao sao…sao sao…ông…ông chủ…lại lại đẹp…đến như như vậy…cơ

chứ…chết rồi…tôi…say nắng…rồi rồi…- Dương Châu San lắp lắp nói, cái
tính “hám trai” nổi lên rõ rệt

- Thôi đi cô nương, cô không với được đến người ta đâu. – Một chàng

trai khác xen vào

- Làm tụt hứng người khác là tốt sao? – Châu San lườm tên kia rồi

ngúng nguẩy chạy đến chỗ Thiên Anh ngồi và toe toét cười nói

- Lệ Băng. Vừa nãy bạn nhìn ông chủ chưa?

- Mình chưa. – Cô lắc đầu vẻ tiếc nuối

- Uôi uôi…tiếc quá chứ nị, ông chủ đẹp lắm, ôi mình yêu mất rồi…-

Châu San đưa tay chắp lên trời khẽ nhún người nói.

Thiên Anh ngơ ngác nhìn hành động của Châu San mà thở dài.

Không biết, ông chủ đẹp cỡ nào. Cỡ anh ấy không nhỉ?

Đấy. Cô lại nhớ đến anh rồi. Cô khẽ lắc đầu rồi bật cười ngốc nghếch.

Đến giờ về, cô thu dọn nhanh chóng rồi ra về, hôm nay về muộn hơn

mọi khi hơn 1 tiếng, chả biết có được tăng tiền lương không.

Về đến phòng trọ, ngôi nhà của chủ vẫn bật đèn, hơn nửa đêm rồi cơ mà.

3h rồi mà đèn vẫn sáng trưng, họ không đi nghỉ đi còn làm gì vậy?

Cô không quan tâm, lặng lẽ đi lên phòng của mình. Bước qua phòng

khách, cô nghe thấy tiếng đổ vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.