“Anh đã sớm muốn trước mặt mọi người hônem như vậy.” Kỳ Phong từ
trong cổ họng bài trừ vài âm, giống đàn công bat thuần hậu phiêu giữa hai
cánh mũi.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng nức nở một tiếng, huyệt thái dương thình
thịch đập, tựa như đứng ở huyền nhai, tùy thời tùy chỗ đều sắp ngã xuống,
lại vẫn tham luyến cảm giác này, lúc này hắn không nghĩ đâylà nơi công
cộng, ôm Kỳ Phong cười.
Lúc này Kỳ Phong đột nhiên buông hắn ra, trảo tay hắn cấp tốc đi về
phía trước, chung quanh tất cả đều là người, hai người giống như chạy nạn.
Khi Lạc Khâu Bạch mới từ trong yến hội tiến ra hậu trường màu đen sau
sân khấu, ở bên ngoài đèn nháy mắt sáng lên.
Gần là một màn, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng, hậu trường lại là một
mảnh hôn ám, Lạc Khâu Bạch có tật giật mình, giống như là ăn trộm, tim
thẳng thắn đập, nhịn không được tựa vào trên tường cười.
Toàn bộ thân thể Kỳ Phong đè lên, đem hắn hoàn toàn bao trùm trong
người áp lên tường, cúi đầu nhìn ánh mắt của hắn.
Trong bóng đêm, ánh mắt thâm thúy của Kỳ Phong mang theo một tầng
phù quang sâu thẳm, vốn là dùng keo vuốt tóc nhưng tóc lại rũ xuống, có
mấy sợi rơi trên mặt Lạc Khâu Bạch, kéo ra cổ áo, lộ ra làn da tinh tráng
màu mật ong, ở trong bóng đêm tối trầm, thật quyến rũ.
Hỏa khí vừa rồi của Lạc Khâu Bạch cũng tan, thầm mắng một tiếng “Lại
là mỹ nhân kế”, cười nói, “Anh thật sự là e sợ thiên hạ bất loạn, vạn nhất
người khác phát hiện chúng ta không xuất hiện thì làm sao?”
Kỳ Phong không trả lời, hỏi hắn, “Em thích không?”
Lạc Khâu Bạch bật cười, gật gật đầu.