Y vừa nhấc đầu, chống lại ánh mắt Lạc Khâu Bạch, lúc này cảm thấy
mình cười rất rõ ràng, như vậy sẽ ra vẻ quá mức kiêu căng với thê tử, thị
sủng mà kiêu, lúc này lại im miệng quay đầu, cầm cà vạt rơi xuống đất lên.
Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn đi qua, cầm tiểu thịt của Đoàn Đoàn trảo
mặt Kỳ Phong, “Uy, vợ cả, anh cười hảo *** đãng a.”
Kỳ Phong lúc này quát lớn một câu “Câm miệng, anh căn bản không
cười.”
Tiếp lại kịp phản ứng, lời này tương đương tự động ngầm thừa nhận
mình là vợ, phù dung câu chết tiệt.
Lạc Khâu Bạch khống chế không được buồn cười, một bàn tay kẹp lấy
Đoàn Đoàn, một tay khác kéo Lạc Khâu Bạch đặt ở gương, nóng nảy hôn
một chút, như là biểu thị công khai chủ quyền mở miệng, “Anh mới làm
chồng em, nói rõ ràng!”
Lạc Khâu Bạch cười liếm liếm bờ môi của y, quyết định không tái đùa y,
một bên giúp y chỉnh lý cổ áo cùng cà vạt, vừa nói, “Được được, tất cả
nghe theo anh, bà, xã, đại, nhân.”
Kỳ Phong lúc này nhíu mày, cúi đầu lại hôn xuống dưới, vừa lúc đó,
Đoàn Đoàn bị kẹp vào trong ngực đột nhiên giãy dụa vài cái, thật vất vả
ngửa đầu nhỏ, thoải mái “Ngô…” Một tiếng.
Động tác của hai đại nhân cứng đờ, môi đều tách ra.
“Ngô a… ?” Tiểu tử kia vẻ mặt ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt, oai đầu
tựa hồ đang suy nghĩ ba ba vì sao và quái thúc thúc, ngô không đúng…
Phải là mẹ,hôn nhau.
Ánh mát của tiểu hài tử trong suốt thấy đáy, ngốc hồ hồ không có tạp
niệm, bị ánh mắt như vậy nhìn, Lạc Khâu Bạch có chút xấu hổ, khụ một