Kỳ Phong lúc này mới không mặn không nhạt hừ lạnh một tiếng, quặc
trụ cằm hắn hôn lên, lãnh ngạnh nói một câu “Này còn kém không nhiều
lắm”, lập tức làm Lạc Khâu Bạch cười lên tiếng.
Bởi vì ở nhà chậm trễ chút thời gian, lại kẹt xe, chờ đến khi Lạc Khâu
Bạch đuổi tới đàn phim
《 Manh âm 》, tuy rằng đã sát giờ, nhưng tất cả
mọi người đã đến.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Lạc Khâu Bạch giải thích cho nhân viên công tác, hắn luôn luôn lễ phép,
với ai cũng cười, hiện giờ lại lấy được giải thưởng lớn Cách Lâm, cho nên
đoàn phim đều thực thích hắn, hiện giờ thấy hắn đến, biên kịch vẫy vẫy tay,
“Không quan hệ, chúng tôi cũng vừa bắt đầu, Khâu Bạch mau tới, chúng
tôi đang nói chuyện sửa chữa kịch bản.”
“Sửa chữa kịch bản?” Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhướng nhướng mày
mao, đây là chuyện khi nào, sao hắn không biết?
Lúc này Hàn Chiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh trầm mặc mở miệng,
“Kịch bản trước, tính cách nhân vật chính trước sau có chút xung đột, để
thống nhất cùng tăng mạnh xung đột, tôi cùng biên kịch thảo luận một chút,
đêm qua vừa mới sửa bản thảo.”
Trải qua một đêm tại sân bóng rổ kia, đây là lần đầu tiên Lạc Khâu Bạch
nói chuyện với anh ta, nói thật trong lòng có chút không được tự nhiên, bất
quá nhìn Hàn Chiêu nghiêm trang chững chạc, Lạc Khâu Bạch cũng không
biểu hiện gì, chỉ gật đầu đáp ứng, lấy kịch bản mới từ kịch vụ.
Hiện giờ
《 Manh âm 》 đã đến giai đoạn quay phim hậu kỳ, xung đột
giữa chính nghĩa cùng tà ác đã bén nhọn đến cực hạn, có người đã phát hiện
Trầm Xuyên chính là người cảnh sát đang truy nã, hung thủ giết người
không chớp mắt, mà người này đúng là Trầm Xuyên ban ngày thanh tỉnh.