sờ, “… Anh như thế nào lại là cái dạng này?”
Kết quả duỗi ra tay hắn thấy được điếu châm, Lạc Khâu Bạch một trận
hoảng hốt, hồi tưởng lại một hồi tai nạn xe cộ đêm mưa kia.
Kỳ Phong rốt cục nhìn thấy hắn tỉnh, trên mặt vẫn thản nhiên nhưng toàn
bộ đồng tử đều nhu hòa xuống dưới.
“Đừng lộn xộn.”Y đè lại tay lộn xộn của Lạc Khâu Bạch, giúp hắn đắp
chăn, rót cho hắn một ly nước ấm.
“… Anh có bị thương không?”Tiếng nói của phù dung câu khàn khàn.
Nghe được câu nói đầu tiên của thê tử không phải hỏi chính mình, ngược
lại tới hỏi y, Kỳ Phong liền mím thật chặt môi, lại một lần nghĩ đến đêm
hôm đó y nói những lời vô liêm sỉ, trong tim co rút lại.
“Em như đứa ngốc phác đi lên, anh có thể bị thương sao?”
“Ân… Vậy là tốt rồi.” Lạc Khâu Bạch rất cao hứng, kéo kéo khóe miệng
muốn ngồi xuống, lại không cẩn thận đụng vào chân, đau đến hút một hơi
lương khí, lúc này mới nhớ tới hỏi, “Em bị làm sao vậy?”
Kỳ Phong vừa nghe lời này, lúc này âm hạ mặt, đè lại Lạc Khâu Bạch
nói, “Đều gãy một chân, còn không thành thật, em muốn biến thành tàn phế
sao?”
Lạc Khâu Bạch chớp chớp đôi mắt, cảm thấy bất khả tư nghị, lúc ấy
chiếc xe kia thẳng hướng, hắn làm sao có thể chỉ gãy một chân?
“Như thế nào thương nhẹ như vậy, em cho rằng mình đãmất nửa cái
mạng rồi.”
Kỳ Phong bởi vì câu này mà trở nên rất khó coi, hừ lạnh một tiếng nói,
“Em cũng biết mất nửa cái mạng. Em không phải cảm thấy mạng mình đặc