“Khụ… Khụ… Ha ha… Ha…” Đột nhiên một tiếng cười chua xót truyền
đến, Hàn Chiêu đã tỉnh, anh ta nhìn hai người gắt gao tương ủng, còn có
chiếc nhẫn kia, xót xa trong lòng thống khổ nói không ra lời.
Kỳ thật anh ta đã sớm tỉnh, anh ta nghe lão bất tử cùng Kỳ Phong nói
chuyện, anh ta như thế nào cũngkhông nghĩngười Kỳ gia ác liệt ghê tởm,
lại sẽ vì một sinh mệnh vô tội, hy sinh chính mình.
Anh ta cho rằng chỉ có Lạc Khâu Bạch ngốc hồ hồ cam nguyện vì Kỳ
Phong chịu chết, còn không biết mình trong lòng người khác là công cụ
cứu mạng, nhưng anh ta không nghĩ tới Kỳ Phong cũng có thể làm được,
thậm chí bồi người Kỳ gia cũng nguyện ý để Lạc Khâu Bạch sống sót.
Một khắcKỳ Phong làm ra quyết định kia, anh ta biết mình đã triệt để
thua.
Nghe được thanh âm của anh ta, Lạc Khâu Bạch che ở trước mặt Kỳ
Phong, gắt gao bảo vệ y, cảnh giác nhìn Hàn Chiêu.
Hàn Chiêu vẫn không thể nhúc nhích, anh ta kịch liệt ho khan vài tiếng,
“Không cần kìm điện tử… Khụ… Tôi cũng có biện pháp đi ra ngoài…
Nhanh lên, không còn kịp rồi… Khụ khụ…”
Kỳ Phong gắt gao cau mày, tim đập gia tốc, “Tôi dựa vào cái gì tin tưởng
cậu?”
Độ ấm càng ngày càng cao, tiếng nổ mạnh cũng càng lúc càng lớn, Hàn
Chiêu cười khổ một tiếng, “Bởi vì tôi muốn sống… Tôi sẽ không chết
chung với họ Kỳ.”
Khói đặc màu đen từ trên lầu bay ra, sinh tử trong chớp mắt, Kỳ Phong
cùng Lạc Khâu Bạch liếc nhau, rất nhanh cởi bỏ hai tay Hàn Chiêu, không
chút do dự nâng anh ta đi đến cửa thang máy.