Lúc này nhiệt độ trong thân thể đột nhiên rút ra ngoài, thói quen bị tràn
ngập, thân thể cũng còn kém một cước, từ thiên đường đột nhiên xuống địa
ngục cảm giác rất không xong, Lạc Khâu Bạch dùng sức lắc đầu, “Không
cần… Kỳ Phong! Chớ đi… !”
Kỳ Phong hung hăng hôn môi bờ môi cùng cổ hắn, “Em có biết anh
muốn cái gì, Khâu Bạch, nói cho anh nghe.”
Y dùng kiên thạch cọ xát nhập khẩu, nơi đó theo bản năng co rút lại, mỗi
một lần cũng giống như muốn hútyvào, Kỳ Phong biết nơi đó có bao nhiêu
tuyệt vời, nhưng y vẫn gắt gao nhẫn nhịn, một cái chớp mắt nhìn chằm
chằm vào Lạc Khâu Bạch.
“… Anh… Anh tiến vào đi, cầu anh…” Lạc Khâu Bạch cuối cùng chống
cự không trụ, hỏng mất nức nở một tiếng, cũng không tin mình sẽ nói ra lời
không biết thể diện này.
Mặt sau bị Kỳ Phong đột nhiên đỉnh nhập bao phủ, khi điên phong tiến
đến, Kỳ Phong gắt gao cô trụ thắt lưng Lạc Khâu Bạch, hai người giống
như thiên nga giao cảnh, lúc này chất lỏng ở trong thân thể bộc phát ra, Lạc
Khâu Bạch cũng khống chế không được phóng ra…
Hai người thở hổn hển tựa vào nhau, qua thật lâu ý thức mới thu hồi.
Giường bệnh hỏng bét, Kỳ Phong lại tái phát thương tích, chân Lạc Khâu
Bạch cũng có chút đau, hai người liếc nhau, Kỳ Phong thực đạm nhếch
khóe miệng, Lạc Khâu Bạch lại cười nức nở một tiếng, “Anh xong… Ngày
mai hộ sĩ nhất định sẽ giết người.”
Kỳ Phong đưa tay vuốt vuốt tóc ngắn trên trán Lạc Khâu Bạch, trầm
giọng khàn khàn nói, “Không quan hệ, anh bồi.”
Lạc Khâu Bạch cười cầm tay y, ngón áp út tay trái hiện giờ rỗng tuếch,
“Coi như hết, anh vẫn là bồi cho em một chiếc nhẫn đi, anh ném nhẫn kết
hôn của chúng ta, thật nhiều tiền.”