“… Em thực phiền.” Kỳ Phong gian nan đem tầm mắt chuyển sang một
bên, trên mặt hơi hơi hiện lên một tia ngượng ngùng, ngũ quan cùng thân
thể cường tráng cao đại, có một loại phản cảm phi thường vi diệu.
Lạc Khâu Bạch thấp giọng nở nụ cười, càng cười càng lớn, chờ đến khi
Kỳ Phong rốt cục muốn tức giận, hắn đi lên trước ôm cổ nam nhân, cọ cọ
chóp mũi y, “Anh thích về sau cũng chỉ mặc cho anh xem, không bao giờ
cho người khác nhìn.”
Kỳ Phong nửa ngày mới hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận, thê tử
của y cuối cùng là đối với người chồng là y còn có chút lương tâm.
Hai người dán trán vào nhau, hô hấp cực nóng phun vào chóp mũi nhau,
Lạc Khâu Bạch vươn tay vuốt ve ngón áp út trên tay trái đã không lưu lại
giới ngân của nam nhân, trong lòng đột nhiên hạ một quyết định, “Phong
Phong, nếu hôm nay emđược thưởng, anh thưởng cho em đi?”
Kỳ Phong cúi đầu liếm liếm bờ môi của hắn, “Em muốn cái gì?”
Lạc Khâu Bạch nhướng mày mỉm cười, “Bí mật, chờ đến khi công bố kết
quả emsẽ nói cho anh biết.”
Kỳ Phong hiếm thấy nở nụ cười một chút, trong ánh mắt thâm thúy mang
theo ôn nhu, “Được, nếu em đoạt giải, anh sẽ đưa cho em một phần lễ vật,
nếu không đoạt giải, em phải đưa cho anh một phần lễ vật.”
“Uy, không được thưởng đã thực thảm, anh hoàng thế nhân muốn em
tặng lễ vật?” Lạc Khâu Bạch bật cười trừng y liếc mắt một cái.
“Sẽ không, người của Kỳ Phong anh không có khả năng không sánh
bằng hai dã nam nhân.”
Kỳ Phong dị thường nghiêm túc đứng đắn nói ra lời này, tự động đem
Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa đưa về hàng ngũ”Dã nam nhân”, dù