nghĩ mình sẽ sống sót. Trước kia dạ thâm nhân tĩnh, bệnh cũ tái phát, anh ta
thường thường hỏi mình, biết mình sớm muộn gì có một ngày sẽ chết, vì
sao còn muốn liều lĩnh hết thảy để sống như vậy?
Đại để là bởi vì, có rất nhiều quyến luyến, gia đình, người yêu, bạn bè…
Nôi phồn hoa ngũ thải ban lan có lực hấp dẫn quá lớn, dù cho biết rõ là đau
khổ giãy dụa cũng muốn liều lĩnh sống sót.
Chính là này đó anh ta đều không có, anh ta cứ như vậy cô đơn kiết lập,
cũng sẽ cô đơn chiếc bóng, nhưng khi sinh mệnh thật sự đi đến một khắc
cuối cùng, tâm lý của anh ta vẫn trào ra sợ hãi.
Rõ ràng mình lựa chọn chịu chết, đến thời khắc mấu chốt lại muốn rút
lui, loại tâm lý nàylàm anh ta cảm thấy chê cười, sống cũng sống không an
lòng, chết cũng chết không thoải mái…
“Con mẹ nó mày là người nhu nhược!”
Anh ta nở nụ cười rong đại hỏa, một cánh tay đã bị bỏng, anh ta cường
bách mình ở trong đau nhức vẫn không nhúc nhích, cho dù chết, anh ta
cũng muốn chết giống nam nhân.
Đại hỏa tàn sát bừa bãi, triệt để cắn nuốtanh ta, đau đớn tê tâm liệt phế,
anh ta hận không thể lập tức chết đi, nhưng ý thức anh ta lại chết tiệt thanh
tỉnh, lúc này một hỏa cầu từ đỉnh rơi xuống, anh ta mắt mở trừng trừng nhìn
thân thể của chính mình bị chia năm xẻ bảy…
“!”
Xé rách đau đớn phô thiên cái địa vọt tới, ngay sau đó anh ta mãnh liệt
mở mắt.
Bốn phía một mảnh tối như mực, trên cửa sổ treo bức màn trắng sữa, lúc
này bị gió đêm xuy phất sàn sạt rung động, trong phòng an tĩnh cực kỳ, trên