làm cho người ta mơ màng, dừng ở trong lỗ tai Hàn Chiêu liền hoàn toàn
thay đổi vị.
“Tôi cũng đã sớm nói, hình dáng này của cậu có tái rèn luyện cũng
không diễn được, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, đừng lãng phí thời
gian của mình và người khác.” Hàn Chiêu lãnh mặt.
Thời tiết quá nóng, trong phòng độ ấm giống như lên cao mấy độ, tim
Hàn Chiêu nhảy vài cái, điều này làm cho anh ta cảm giác đến nguy hiểm,
trực tiếp đứng dậy bước đi.
Khẩu khí của anh ta rất quyết tuyệt, càng châm hỏa khí của Diệp Thừa.
Này bệnh nhân thần kinh tuyệt đối là cố ý cùng hắn không qua được!
Anh ta nói mình không diễn được tinh thần phân liệt, hắn trực tiếp bất cứ
giá nào đem người khác về nhà, anh ta nói mình dáng người không tốt, hắn
liều mạng rèn luyện, người này dựa vào cái gì nhìn đều không nhìn liền lại
phủ định hắn một lần?
“Anh tên hỗn đản này nói rõ ràng, cái gì gọi là lãng phí thời gian.”
Diệp Thừa phút chốc đứng lên, bước nhanh tới, kết quả hắn ngồi xổm
lâu, chân đều đã tê rần, đột nhiên đứng lên, thân hình hung hăng lảo đảo
một chút, cứ việc hắn đầy đủ nhanh nhẹn cho dù vịn vào tay vịn trên ghế
dựa, đầu gối vẫn hung hăng đập vào dụng cụ thể hình.
“Phanh” một thanh âm vang lên, Diệp Thừa đau đến lúc này kêu lên một
tiếng đau đớn.
Hàn Chiêu nghe được động tĩnh quay đầu, phát hiện hắn đã bưng đầu gối
không đứng lên nổi, lúc này thầm mắng một tiếng, vội vàng lại có điểm
không biết nói như thế nào, “Đau chỗ nào? Để tôi xem.”