Lạc Khâu Bạch buồn cười, chủ động hôn một chút bờ môi của y, “Nhìn
anh, bất quá chỉ là lên giường thôi, lại đi tặng hoa làm bữa tối có ánh nến,
làm nhiều như vậy mánh lới cũng không chê mệt, anh nói thẳng không
được sao?”
Nói xong, hắn chủ động cởi toàn bộ quần áo trên người, ném lên trên
ghế, thân thể xích lõa đứng ở trước mặt Kỳ Phong, ôm cổ y nói, “Vừa rồi là
tôi hồ đồ, tôi không nên cự tuyệt anh, lần sau sẽ không, bất quá anh hãynhẹ
một chút, đừng đùa giỡn, thắt lưng của tôi chịu không nổi.”
Thân thể hắn dựa vào quá gần, hương khí tiến vào mũi.
Chop mũi Kỳ Phong có chút ngứa, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, y mơ
mơ hồ hồ nhìn thấy thân thể trơn bóng và cái mông tròn của Lạc Khâu
Bạch.
Nhịn không được vươn tay sờ, làn da bóng loáng làm người ta luyến tiếc.
Lạc Khâu Bạch đứng ở nơi đó tùy ý để y sờ, cười đến sáng lạn, “Kỳ
Phong, anh hôm nay dùng chiêu này rất chán, một chút sáng ý cũng không
có, cũng không biết là hoa hoa công tử lại không đứng đắn như vậy, tôi sao
ngốc như vậy lại mắc mưu, kỳ thật hiện tại cả tiểu cô nương cũng sẽ không
ăn bữa tối lãng mạn này đâu, biết không?”
“Hơn nữa, anh người này, thật sự không thích hợp lãng mạn ôn nhu đâu,
vừa rồi khiêu vũ anh đạp tôi rất đau, nếu là người khác, đừng nói lên
giường, trực tiếp trở mặt chạy lấy người anh tin hay không? Bất quá, hai ta
không giống, ai bảo chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh trực tiếp nói cho
tôi biết đây là nghĩa vụ vợ chồng không được sao, về sau nhớ rõ đừng bày
vẽ như vậy.”
Nói xong lời này, hắn liếm liếm môi, vươn tay cởi bỏ nút áo sơ mi của
Kỳ Phong, động tác hào phóng căn bản không giống vừa rồi.