Dưới lầu an tĩnh, một người cũng không có.
Trên bàn để bánh chẻo chiênvà sữa, trên ghếđã chuẩn bị tây trang và cà
vạt, bên cạnh có để tờ giấy
【 Lần này có bánh chẻo anh thích ăn với lại
tôm đã bóc vỏ, bất quá nhớ rõ hâm nóng rồi hãy ăn, tôi đi quay phim, hôm
nay đúng hạn sẽ gọi điện thoại cho anh, PS: Phong Phong béo đã ăn cá,
không cần lại cho nó ănnữa —— Khâu Bạch
】
“… Phong Phong?” Kỳ Phong sắc mặt có chút vặn vẹo, cúi đầu nhìn
thấy tiểu miêu ghé vào bên chân ngửa đầu nhìn y.
Tiểu tử kia tựa hồ đối với hai chữ “Phong Phong” này có phản ứng, nghi
hoặc “Miêu” một tiếng.
Kỳ Phong sắc mặt càng thối, con mèo ngốc nàycùng tên với y? Thê tử
của y là thành tâm trả thù chuyện tối ngày hôm qua sao?
Yn mặt không đổi sắc ôm lấy tiểu miêu, nhìn bốn phía chung quanh,
trong không khí mùi hương thức ăn đã phai nhạt, dùng tay đụng vào, bánh
chẻo đã nguội, tiểu miêu trong ngực tựa hồ cũng đói bụng, quơ móng vuốt
muốn uống sữa trên bàn.
Xem ra Lạc Khâu Bạch đi đã lâu, lâu đến căn phòng to như vậy đã không
còn khí tức thơm ngọt của phù dung câu.
Nguyên lai buổi sáng cho dù nhẫn nhục chịu đựng nấu cơm cho y, làm
việc nhà, ít nhất Lạc Khâu Bạch vẫn còn trước mắt, lần này cả người đều
mất, chẳng lẽ hắn không nguyện ý nhìn mình đến vậy sao?
Kỳ Phong mím môi, ánh mắt lạnh băng, ánh mắt đảo qua cái bàn, cơm
thừa canh cặn tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, bó hoa hồng kia an
tĩnh trong bình hoa, chứng tỏ kế hoạch đêm qua không thành công.