nhiên truyền đến hai tiếng ong ong.
Di động đặt ở trên bàn sáng hai cái, đây là thanh âm tin nhắn, Kỳ Phong
thấy Lạc Khâu Bạch vươn tay sờ, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng
khách, mặt của hắn bị ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng, một tầng tái nhợt,
tiếp hắn kéo kéo khóe miệng, trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp,
tiếp đem di động ném về sô pha, cười nắm mặt Kỳ Phong nói, “Chúng ta
tiếp tục.”
Thần sắc của Lạc Khâu Bạch không tránh được ánh mắt Kỳ Phong, trong
lòng y khác thường, một phen đè lại tay hắn, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ân? Không có việc gì a.”
Lạc Khâu Bạch nhún vai, cười vô tư tới vô tâm, Kỳ Phong nheo lại ánh
mắt, hai lời chưa nói trực tiếp cầm di động, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng
ngăn đón, còn bị đại điểu quái giành trước một bước, hắn gãi gãi tóc, lộ ra
một tia cười xấu hổ.
Tiếp quả nhiên nghe được thanh âm lãnh ngạnh cực độ nóng nảy của Kỳ
Phong, “Đều như vậy còn nói không có việc gì? !”
Di động bị ném tới trên bàn, trong hộp thư tất cả đều là tin nhắn của
Trịnh Hoài Giang, mà trên màn hình rõ ràng là hình chụp Lạc Khâu Bạch
đem Lý Thiên Kỳ đẩy xuống cầu thang.
*****
Sáng sớm hôm sau, trên đầu đề tin tức giải trí truyền thông tất cả đều là
một nội dung.
“Tin nóng! Người mới không từ thủ đoạn, Lý Thiên Kỳ bị hãm hại!”