Nói xong y cho Lạc Khâu Bạch thời gian phản ứng, lập tức cúp điện
thoại.
Thẳng đến khi ống nghe truyền đến thanh âm đô đô, Mạnh Lương Thần
mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Lạc Khâu Bạch tươi cười sáng ngời, ánh
mắt tối đen lại.
Lúc này đã không cần Lạc Khâu Bạch nói thêm cái gì, sự thật đã cho hắn
ta một cái bạt tai vang dội.
Mỗi một câu nói của Kỳ Phong đều lãnh ngạnh khó có thể câu thông,
nhưng ý tứ lại minh bạch, một người cảm mạo phát sốt, sẽ không cự tuyệt
bất cứ yêu cầu của bạn, thậm chí còn tăng giá trị con người, vì bạn đau đầu
nhức óc sẽ cam tâm tình nguyện học massage… Làm sao có thể chỉ là vui
đùa một chút, làm sao có thể ngông nghênh kiêu ngạo.
Hắn ta biết mình thua, thua triệt để .
Nhìn sắc mặt lụn bại của hắn ta, Lạc Khâu Bạch cảm thấy như vậy đã đủ
, hắn đem di động nhét vào túi đứng lên, “Không còn sớm nữa, tôi đã đáp
ứng Kỳ Phong về sớm rồi, nếu như không có gì quan trọng chúng ta đừng
gặp mặt nữa.”
Nói xong hắn xoay người đẩy ra cửa phòng.
Mạnh Lương Thần ngồi ở trên ghế thật lâu nói không nên lời, qua nửa
ngày như đột nhiên nghĩ tới điều gì, đuổi theo.
Hắn ta chặn Lạc Khâu Bạch lại dưới hàng cây trước quán cà phê, nhịn
không được ôm hắn, “Nếu, anh nói là nếu, nếu như không có Kỳ Phong,
em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
Ánh mắt của hắn ta nóng rực, cơ hồ muốn làm bỏng Lạc Khâu Bạch, như
muốn dốc hết khả năng muốn nhớ lại khoảnh khắc này, loại cảm giác này