Tôn đạo trưởng nhìn vẻ mặt của ông biết ông muốn nói cái gì, lúc này ở
trong lòng cười khổ một tiếng, tiếp tục giả ngu nói, “Lão gia nói đúng, bần
đạo lắm miệng.”
Kỳ lão gia cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hơi, khụ vài tiếng, giống
như vô ý nói, “Đạo trưởng, nghe nói hôm nay tôi không ở nhà, Tiểu Phong
mang theo Lạc Khâu Bạch về đây?”
Tôn đạo trưởng biết chuyện này cũng không thể gạt được, gật gật đầu
không nói chuyện.
Kỳ lão gia đem chén trà để lên trên bàn, cười lạnh một tiếng, “Nócó thời
gian, đem nhà này nháo một trận cũng không thấy hối cải, lần này đoán
chắc tôi không có ở nhà, liền lập tức đem người mang về, dụng tâm kín đáo
đi?”
“Tôn đạo trưởng, ngài không ngại nói cho tôi biết, Tiểu Phong cố ý tránh
đi lão già này, đặc biệt tới tìm ngài làm gì? Lại nói tiếp, tôirất tò mò.”
Kỳ lão gia cười thực hiền lành, nhưng trong ánh mắt không có nửa độ
ấm.
Tôn đạo trưởng ở trong lòng hít một hơi, biết một kiếp này mình đã định
trước là chạy không khỏi.
Vốn ông vô ý bị dính vào ân oán của hai ông cháu Kỳ gia, mặc kệ là Kỳ
lão gia hay Kỳ Phong, với ông mà nói đều phải thẳng thắn thành khẩn, cho
nên ông sẽ không thiên vị bên nào cả, phàm là bọn họ tìm tới cửa hỏi ý
kiến, ông nhất định sẽ nói, nếu bọn họ không hỏi, ông cũng sẽ không chủ
động nói ra.
Hôm nay Kỳ Phong mang Lạc Khâu Bạch tìm đến, Tôn đạo trưởng cũng
không tính toán nói cho người khác biết, chính là, Kỳ lão gia nếu đã hỏi
thẳng, ông cũng không có cách nào giấu diếm.