Chỉ cho phép anh đánh lén sao? Em cũng sẽ.
Lạc Khâu Bạch chưa kịp chiếm tiện nghi của “Mỹ nhân” mà đắc chí, một
cánh tay cốt sắt đột nhiên hướng đến, không đợi hắn kịp phản ứng, đã đem
hắn đặt ở trên giường, tiếp một tòa “Cao sơn”ép hắn.
“Em mỗi ngày trừ bỏ câu dẫn còn sẽ làm việc khác sao?” Kỳ Phong tức
giận mở miệng, thanh âm khàn khàn, ánh mắt thâm thúy sáng quắc, lỗ tai
lại lộ ra một chút hồng.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp bừng tỉnh đại ngộ, “Kháo, anh
giả bộ ngủ!”
Kỳ Phong từ trong xoang mũi không mặn không nhạt phát ra một tiếng
hừ lạnh, “Là ánh mắt *** đãng của em nhìn anh không thể nhịn được nữa
mới tỉnh lại.”
“Vậy anh không theo ý emđã mở mắt sao?” Lạc Khâu Bạch miết miệng.
“Đó là bởi vì anh muốn nhìn xem em chuẩn bị dùng thủ đoạn ác liệt gì
đến câu dẫn anh, không được sao?” Kỳ Phong than mặt nhướng mày, thanh
âm lại không tự giác nâng lên vài phần, chứng minhy lo lắng không đủ, Lạc
Khâu Bạch đã thăm dò rồi.
“Được được được, là em câu dẫn anh, vậy anh có thể đè lên không? Em
thích bị anh áp đến tắt thở.”
Kỳ Phong không phản ứng hắn, song chưởng vừa thu lại, đem hắn kéo
vào trong ngực, tiếp nhét vào chăn, tựa hồ chuẩn bị ôm Lạc Khâu Bạch
ngủ.
Hai người gắt gao dính nhau, Lạc Khâu Bạch vốn định chê cười y gây
sức ép một đêm, còn không có thể lực, kết quả không đợi mở miệng cũng
cảm giác được sau huyệtbị một thứ cứng rắn trạc lên.