Bất quá cũng không có quan hệ gì với Lạc Khâu Bạch, hắn không để ý,
cùng với cả ngày run sợ canh giữ ở trước máy tính, đếm trên đầu ngón tay
số phiếu của mình, lo lắng mình có thể thua rất thảm không, còn không
bằng dành thời gian ngủ nhiều, tĩnh dưỡng một chút thắt lưng hắn gần đây
bị Kỳ Phong áp bức rất nhiều lần.
Sáng sớm hôm nay, Kỳ Phong vội vã về công ty, chờ đến khi Lạc Khâu
Bạch mở to mắt, ngoài cửa sổ đã sáng, hắn ngáp một cái cũng cảm giác
được ngực có một viên cầu gắt gao mà đè nặng, làm hắn hít thở không
thông.
Hắn động thủ đi sờ “Viên cầu”, viên cầu động một cái, lăn một chút thiếu
chút nữa ngã xuống, may mắn Lạc Khâu Bạch tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng
ôm lấy mới phát hiện là tiểu thằng nhóc nhà hắn.
Tiểu tử kia ngủ rất quen thuộc, thân thể đô đô chôn ở trong chăn, một cái
tay nhỏ bé trảo áo ngủ trên người ba ba, khóe miệng chảy xuống nước
miếng dính trên mặt, hiện tại thiếu chút nữa lăn xuống, vẫn cứ không tỉnh,
tiếp tục ngủ.
“Uy, nhóc, con như thế nào từ trên giường chạy đến nơi đây?” Lạc Khâu
Bạch dở khóc dở cười, nhéo tiểu mông một chút.
Tiểu tử kia tỉnh tỉnh mê mê mở to mắt, hí mắt thấy ba ba, tiếp ngáp một
cái, một bộ chán ghét ba ba, quấy rầy con ngủ.
“Có phải đại điểu quái đem con nhét vào ổ chăn của ba?” Lạc Khâu
Bạch nhướng mày, đem nhi tử ôm vào trong ngực, nhịn không được lầu bầu
một câu, “Y cũng không sợ mình làm bị thương nhóc.”
Đoàn Đoàn xốc lên mí mắt, tựa hồ muốn hỏi ai là đại điểu quái, kết quả
không đợi hoàn toàn mở mắt ra, trong lỗ mũi liền thổi ra nước mũi phao
phao, tiếp hai mắt một bế lại ngủ.