Lão thái thái tránh ở chỗ tối trộm nhìn hắn cùng Đoàn Đoàn, đem lòng
nhớ nhung nhi tử đặt ở trên người ngoài, hiện giờ bàbỏ qua nhiều ca sĩ ưu
tú như vậy, ngược lại lựa chọn mình người gà mờ, nguyên nhân rốt cuộc là
cái gì, hắn tựa hồ chân chính hiểu được .
Hắn rất hiểu được tư vị mất đi người thân, trong lòng nhịn không được
cảm động, dưới bàn nắm chặt tay Kỳ Phong, cười nói, “Dì Tô, con hiểu
được ý của dì, con sẽ hát tốt bài hát này, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hắn cười vươn ra tay, Tô Lệ Mân đầu tiên là sửng sốt, hốc mắt tựa hồ
cũng có chút ươn ướt, bà vươn tay gắt gao cầm tay Lạc Khâu Bạch, lộ ra
một ý cười ôn nhu.
Sau khi lão thái thái đi, Lạc Khâu Bạch duỗi thắt lưng, lúc này Kỳ Phong
lái xe lại đây, hạ cửa kính xuống nhíu lông mày.
Dưới ánh mặt trời ngũ quan anh tuấn của người nam nhân này càng thêm
sáng lạn, Lạc Khâu Bạch cảm động, thấu đi lên cúi đầu hôn một chút bờ
môi của y.
Mặt của Kỳ Phong đột nhiên bạo hồng, tiếp hung dữ quát lớn hắn, “Em
hồ nháo cái gì!”
Lạc Khâu Bạch cười ha ha, lại hôn hai cái, “Đi thôi, chúng ta trở về tìm
Đoàn Đoàn.”
Người thân của hắn ngay tại bên người, không uổng khí lực, hắn có thể
đem y ôm vào trong ngực, hắn phải hảo hảo quý trọng.
Xe đi qua, cuồn cuộn nổi lên một tầng bụi bậm, ánh mặt trời chiếu khắp,
chiếu sáng chiếc xe, tựa hồ tượng trưng cho một sự nghiệp mới bắt đầu!
Lời của editor: Cũng thương cho bà lão này!