Cuộc tranh tài sắp kết thúc, vô lực xoay chuyển trời đất, không có áp lực,
Lạc Khâu Bạch ngược lại mừng rỡ tự tại, một nhà ba người “Hài hòa ở
chung”nhiều tuần, rốt cục cũng đến ngày ước định với Tô Lệ Mân.
Hôm nay Kỳ Phong ở nhà, Lạc Khâu Bạch sẽ không nhờ bà dì cách vách
hỗ trợ chăm sóc Đoàn Đoàn, một mình đi đến quỹ từ thiện.
Hắn ở quốc nội cũng có hát quảng cáo, đại khái hiểu biết công tác kế tiếp
của mình, đơn giản là vào phòng thu âm hát ca khúc, một lần sửa chữa, hát
lại, thẳng đến khi nhà sản xuất hài lòng mới thôi, chuyện khác hắn không
cần quan tâm.
Khi gặp được Tô Lệ Mân, bà không có trực tiếp dẫn hắn đi vào phòng
thu âm, ngược lại lái xe đến Studio.
Lạc Khâu Bạch có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi bà, “Dì Tô,
không phải nói muốn ghi âm sao? Dìsao đột nhiên dẫn con tới chỗ này?”
Tô Lệ Mân tựa hồ có cái gì lo lắng, biểu tình do dự cùng suy tính, trầm
mặc một hồi bà cười lắc lắc đầu, “Conđừng hỏi nhiều như vậy, đi theo ta là
được rồi.”
Lạc Khâu Bạch trong lòng có chút kỳ quái, bất quá không có tái truy
vấn, chắc lão thái thái muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy quảng cáo để biểu
đạt tốt.
Tới nơi, vừa mới vào Studio liền nhìn thấy vài người mặt co mày cáu.
Nhân viên phía sau màn tất cả đều là chế tác kim bài đã từng nổi danh
trong giới giải trí, tùy tiện kêu một người từng nổi tiếng, sau lại bởi vì Tô
Lệ Mân rời khỏi mà từ từ mai danh ẩn tích, Lạc Khâu Bạch chỉ nhìn liếc
mắt một cái liền âm thầm líu lưỡi, quả nhiên lão thái thái là đại biên kịch,
chế tác cũng đều là tinh anh.