Loại cảm giác này cùng lúc phát bệnh không giống lắm, ít nhất lúc phát
bệnh y sẽ không giống như bây giờ tim đập nhanh như thế.
Mặt không đổi sắc tiêu sái đi vào, qua lớp kính mờ y nhìn đến một đạo
thân ảnh trắng nõn, so với lần trước tại Studio nhìn thấy hắn mặc quần lót
còn kích thích hơn, bởi vì Lạc Khâu Bạch giờ phút này toàn thân không
xích lõa, tóc ngắn màu đen ướt nhẹp, mềm mại, gắt gao dán lên gò má của
hắn.
Bọt nước lăn xuống, lướt qua làn da ửng hồng, xương bả vai cao ngất,
cuối cùng chảy xuống chiếc mông tròn…
Lạc Khâu Bạch thấy không có người nói, có chút kỳ quái quay đầu lại,
nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Phong, da đầu tê rần, dưới chân vừa trơn, lập
tức ngã vào bồn tắm lớn, cảnh xuân giữa hai chân phong cảnh lộ ra, trong
nháy mắt nhìn không xót gì.
Mặt của hắn đỏ bừng mãnh liệt, bối rối cầm khăn che bộ vị mấu chốt, tức
giận mở miệng, “Anh vào làm gì!?”
“Em che cái gì, lại không dễ nhìn.” Kỳ Phong nửa ngày sau mới hừ một
tiếng, mặt lộ vẻ xem thường, chính là lỗ tai lại đỏ.
“Không dễ nhìn vậy anh còn nhìn cái gì?”
Lạc Khâu Bạch đối với ánh mắt chăm chú của Kỳ Phong làm khó chịu,
cho dù biết người này bất lực, cũng chịu không nổi bị xem xét từ đầu tới
đuôi như vậy.
“Tôi đang nhìn em đến tột cùng có bao nhiêu khó coi, em có ý kiến?” Kỳ
Phong đưa ánh mắt gian nan mà nhìn xuống đùi hắn, thanh âm trầm thấp
khàn khàn.
Lạc Khâu Bạch hít một hơi, quả thực tức điên lên.