Tưởng tượng thấy mìnhmặc quần áo Kỳ Phong đưa, đứng ở sân khấu của
Kỳ Phong, kỳ thật… Cũng là chuyện rất thích.
Đoàn Đoàn nằm ở trên ghế sô pha lăn vào trong hộp, cọ đến cọ đi trên
vải dệtcủa âu phục, kinh ngạc hámiệng, không xác định lại cọ vài cái, phát
hiện thật thoải mái, “Nha ngao” một tiếng bắt đầu ngây ngô cười.
Kỳ Phong đối với tiểu tử kia nhíu lông mày, lộ ra thần sắc”Không hổ là
con ta, thật tinh mắt”, Lạc Khâu Bạch bật cười, nhấc tay đầu hàng không tái
kiên trì, mới cầm hộp đứng lên, di động để ở một bên đột nhiên vang lên.
Kỳ Phong nhấc lên mí mắt, liền nhìn đến Lạc Khâu Bạch cầm di động
nhìn vài lần, lại tùy tay ném tới một bên, bộ dáng thực tùy ý, nhưng nụ cười
trên mặt lại cứng ngắc một chút, tiếp trên mặt lộ ra phức tạp lại trào phúng,
tốc độ chợt lóe, chờ đến một giây, hắn đã cầm hộp cười nói, “Em đi vào
thay quần áo, anh chờ em một lát.”
Hắn che dấu rất tốt, cơ hồ không có sơ hở, nhưng vẫn không thoát khỏi
ánh mắtcủa Kỳ Phong.
Y gọi hắn lại, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ân? Nào có gì.” Lạc Khâu Bạch cười khoát tay áo, thân ảnh biến mất đi
thay quần áo.
Mạnh Lương Thần đợi thật lâu, tin nhắn đã chìm xuống đáy biển, hắn ta
nhìn cảnh đêm quen thuộc của S thị ngoài cửa sổ xe, trong lòng thực không
có tư vị.
Trên màn hình máy tính là một phần bưu kiện, bên trong là về Lạc Khâu
Bạch, mặt trên ảnh chụp là tất cả những gì hắn sinh hoạt trong một năm, có
gièm pha lúc trước của hắn, bị vạn người thóa mạ; Kỳ gia đơn phương
ngưng hợp đồng, huỷ bỏ thân phận người phát ngôn, làm hắn bị truyền