Kỳ Phong bên cạnh thủy chung không nói được một lời liếc hắn một cái,
khóe miệng gợi lên độ cung bị bóng đêm che dấu, “Làm sao vậy, ngốc?”
“… A? Không có.” Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần, theo bản năng
gãi gãi tóc, liếm liếm môi khô.
Kỳ Phong nhìn chằm chằm đôi môi yên hồngbị hắn liếm nổi lên một
tầng thủy quang, yết hầu có chút khô, nhịn không được nhíu mày thầm
mắng một câu.
Thê tử của y rốt cuộc có biết liếm môi là một loại ám chỉ không!
“Không có gì tại sao không nói? Em trước kia không phải thích dong dài
sao? Lúc phóng viên nói chuyện, hiện tại theo anh cùng một chỗ liền…”
Kỳ Phong cứng rắn mở miệng, kết quả nói còn chưa xong, lại đột nhiên bị
Lạc Khâu Bạch ngắt lời.
“Kỳ Phong, cám ơn anh.”
Kỳ Phong không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch nghẹn nửa ngày lại nói ra một
câu như vậy, lúc này cánh tay nắm chặt tay lái cũng cứng đờ, “Ai kêu em
nói cái này?”
Vợ chồng còn khách khí như vậy, em quả thực không xem anh là chồng.
Trên mặt y không có một chút biểu tình, thần sắc còn có chút âm tình bất
định, Lạc Khâu Bạch liếc mắt nhìn y, nhìn chiếc cằm cùng khuôn mặt
nghiêng, đột nhiên có chút muốn cười.
Sống sót sau tai nạn, không phải nên gắt gao ôm chầm nhau tâm sự sao?
Vì cái gì hắn cùng đại điểu quái vừa mở miệng lại đối thoại kỳ quái như
vậy.