Kỳ Phong đột nhiên trầm giọng nói một vài chữ, Lạc Khâu Bạch bị nắm
toàn thân như nhũn ra, khóe mắt đỏ lên, vô tri vô giác ngẩng đầu, “… Cái
gì?”
“Khoảng cách lần trước làm nghĩa vụ vợ chồng.” Kỳ Phong nâng lên
chân hắn đặt ở trên vai mình, hôn nộn thịt trên bắp đùi của hắn, tức giận
nói, “Anhmuốn hôn lúc nàothì hôn, lễ vật không kinh hỉ ai sẽ tiếp nhận?”
Lạc Khâu Bạch lần này rốt cục biết ý tứ của y, lúc này mặt đỏ lên, “Cái
này gọi là… Lễ, lễ nhẹ tình ý trọng… Ân!”
Kỳ Phong không để ý tới hắn, một hơi ngậm hắn, dùng sức liếm lộng,
nhìn động tác của mình, Lạc Khâu Bạch nằm ngửa ra phía sau khó nhịn vặn
vẹo, hắn ở trong lòng hừ một tiếng.
Đều là phù dung câu câu dẫn y, liền tính em muốn đưa lễ, cũng không
nên đúng lúc y đang lái xe, tiến đến bên tai y nói chuyện, nếu là em khơi
mào, emphải phụ trách!
“A… Không được, anh đừng lộng … Sẽ làm dơ… Quần áo em còn
muốn mặc…” Lạc Khâu Bạch gắt gao đập cửa sổ xe, độ ấm của bàn tay
trên cửa sổ lưu lại một ấn tín, tản ra độ ấm cực nóng.
Kỳ Phong ngoảnh mặt làm ngơ, cọ xát nhũ đầu, không ngừng hút duẫn,
Lạc Khâu Bạch gắt gao cắn miệng không để cho mình phát ra âm thanh, da
đầu từng đợt run lên, không ngừng lộn xộn nhưng không cách nào xử lý, ý
thức được mình nhanh đến, hắn vừa nghĩ tới y phục trên người, còn mang
theo đuôi chim khổng tước trân quý.
CMN! Vẫn là Kỳ Phong đưa, nếu dơ y sẽ đau lòng chết.
Hắn trảo tay vịn muốn đứng dậy, run run cởi quần áo, nửa bả vai đều
thoát ra , Kỳ Phong lại đột nhiên nâng chân hắn đưa về phía trước, làm cho
hắn lập tức ngã, ngăn chặn hắn cởi một nửa âu phục.