Người hầu còn muốn nói cái gì, Lạc Khâu Bạch nhếch môi, tiếp nhận
chén trong tay cô, “Tôicầm cho, cô đi xuống trước đi.”
Người hầu không có biện pháp, xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc của mình, do dự một
chút thấp giọng mở miệng, “Kỳ thiếu gia, vừa rồi… Tôi thật xin lỗi, thực
xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Kỳ Phong đưa lưng về phía hắn không nói lời nào, sống lưng cao lớn rắn
chắc.
Lạc Khâu Bạch cũng biết người này tính tình cổ quái, nhưng việc này dù
sao cũng là hắn sai, huống chi hắn đã quyết định đem chính mình bán cho
Kỳ Phong, vừa rồi rốt cuộc già mồm kính trọng cái gì.
Trong lòng hắn có chút hối hận, vươn đầu ngón tay chạm vào Kỳ Phong,
“Anh uống thuốc trước được không? Mặc kệ anh có nguyện ý tha thứ cho
tôi hay không, ít nhất đừng hành hạ thân thể của mình.”
Kỳ Phong vẫn cứ không nói lời nào, nhưng là sau lưng đã có buông lỏng.
Lạc Khâu Bạch không biết vì cái gì nghĩ tới khi học đại học làm côngcho
nhà trẻ, đút cơm cho trẻ con, nhịn không được cười khẽ một tiếng, tiến đến
bên cạnh y lại gọiy một chút, “Kỳ thiếu gia? Kỳ công tử? Kỳ Phong…”
“Làm gì?” Kỳ Phong phút chốc quay đầu, nhíu mày, trong ngực phập
phồng có chút lợi hại.
“Uống thuốc đi, thuốc đã lấy rarồi.”
Lạc Khâu Bạch cầm chén thủy tinh đưa đến bên miệng Kỳ Phong, đôi
mắt xếch mang theo ý cười, hắn tính tình ôn hòa, tuy rằng đối mặt Kỳ
Phong đại đa số thời gian đều có điểm nóng nảy, nhưng là dỗ người vẫn tốt,