Bà nội Đông Phương đưa tay lên khẽ xoa đầu của cô, ngồi xuống bên
cạnh cô, nắm lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, dịu dàng an ủi, “Tiểu Cửu à! Có
một số việc đã trôi qua rồi thì hãy cho qua đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì,
cũng chỉ khiến đau lòng thêm thôi, hãy để những chuyện đã qua, những kỷ
niệm vui vẻ hạnh phúc cất giữ ở trong lòng là được rồi, chúng ta còn phải
sống cho hiện tại, và phải nhìn về phía trước, bà tin là, chỉ cần con sống vui
vẻ, sống hạnh phúc, thì những người thân rời bỏ chúng ta đi mới cảm thấy
yên lòng, con cảm thấy có đúng không?”
Tiêu Cửu Cửu gật gật đầu, “Bà nội nói đúng!”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa nhé! Nếu như con thật sự có chuyện gì mà
không nghĩ thông, hãy nói với bà nội một chút, bà nội cũng đã có một đống
tuổi rồi, cũng đã từng gặp đủ loại người, vẫn có một chút kinh nghiệm
sống, nói không chừng bà nội có thể cho con được một số lời khuyên.”
Cảm thấy trên người của bà nội lan truyền ra một cảm giác quan tâm
và yêu mến, Tiêu Cửu Cửu cảm động nhào vào trong lòng của bà, ôm lấy
và khẽ cọ cọ, làm nũng nói, “Bà nội, bà thật tốt! Cửu Cửu nghe ngài, sau
này sẽ không nghĩ lung tung nữa! Con sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc!”
Bà nội Đông Phương cảm khái nói, “Được, Tiểu Cửu rất ngoan! Con
so với Tiểu Nhiêu đó à, lại càng giống cháu gái của bà hơn, tính tình của
Tiểu Nhiêu hoạt bát hướng ngoại, từ nhỏ đã không thích ở nhà, cũng không
thích ở bên cạnh chúng ta, ngược lại con đó, tính tình trầm tĩnh, mỗi ngày
lại chịu ở bên cạnh ông bà già này, bà nội và ông nội Đông Phương cũng
thực sự coi con trở thành đứa cháu trong nhà, Tiểu Cửu, không phải con
không biết được tâm ý trong lòng của bà nội, bà thật sự hy vọng có thể có
được một đứa cháu dâu tốt như con, nếu như con gả cho Tiểu Mộ, thì bà
nội sung sướng tới phát rồ luôn rồi.”
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười nói, “Bà nội, bà và ông nội Đông
Phương đối xử với con tốt như vậy, con cũng vậy luôn coi bà và ông nội