Sắc mặt Tiêu Cửu Cửu càng lộ ra vẻ nghiêm trọng. Chỉ cần liếc mắt
qua một cái, cô cũng có thể nhận ra, cái mạng của Long Cửu này cũng
không phải là dễ cứu!
Thấy chỉ liếc mắt nhìn qua một cái mà hàng lông mày của Tiêu Cửu
Cửu lập tức liền nhíu chặt lại, sắc mặt trở nên nặng nề, trái tim của cả Long
Khi Phong và Quản gia cũng đều như bị treo lên.
Tiêu Cửu Cửu nhắm mắt lại, tâm tư trầm xuống, ngón tay thon dài nhẹ
nhàng đặt lên trên mạch của Long Cửu.
Trái tim của cô thoáng nảy lên "lộp bộp" một cái, tình hình bệnh trạng
cực kỳ xấu!
Mạch đập của Long Cửu đã vô cùng trì trệ, nếu như không phải là cô
bắt mạch cực kỳ tỉ mỉ, một người bình thường khác chắc chắn sẽ cho là
mạch đập của Long Cửu đã không còn có nữa rồi. Phải mất một thời gian
khá lâu Tiêu Cửu Cửu mới dò được mạch của Long Cửu. Lúc này, Tiêu
Cửu Cửu mới cảm nhận được mạch đập trên cánh tay chuyển động cực kỳ
yếu ớt, toàn bộ chức năng trong cơ thể của ông già gần như đã bị phá hủy.
Hồi lâu, Tiêu Cửu Cửu mới mở mắt ra. Cô đứng dậy, hơi cúi người
xuống thăm dò, kiểm tra con ngươi và lớp rêu lưỡi của Long Cửu một chút.
Ngửi thấy mùi hôi thối tản mát ra từ khoang miệng của Long Cửu, trong
lòng Tiêu Cửu Cửu lại nặng trĩu thêm vài phần.
Cô ngẩng mặt lên, hướng ánh mắt nhìn về phía Long Khi Phong nói,
"Lệnh tôn đã bị trúng độc của loại cỏ Tuyệt Mệnh. Loại cỏ độc này gần như
đã bị tuyệt chủng. Nếu như không phải là gặp được tôi, có thể nói là không
có thuốc nào chữa được. Chỉ có điều, coi như tôi có thể giải được loại chất
độc này, nhưng hiện tại bệnh của lệnh tôn đã ở vào giai đoạn có nguy cơ tử
vong rất cao. Tôi cũng không dám khẳng định là mình có thể bảo vệ được