Ở lúc chuông điện thoại vang đến tiếng thứ ba, tiếng Tiêu Cửu Cửu
lành lạnh mềm giòn dễ vỡ xuyên tới đây, "Alô ~"
"Cửu Cửu, là anh!" Tiếng của anh có chút không khống chế được mà
kích động.
So sánh với đó, giọng Cửu Cửu lại có vẻ có chút quá mức tỉnh táo,
"Anh đã tỉnh, cảm thấy có khỏe không?"
Lương Kinh Đào liền gật đầu, "Tốt hơn nhiều, Cửu Cửu, thật xin lỗi!"
Tiêu Cửu Cửu buồn cười ra tiếng, "Tốt đẹp sao nói xin lỗi gì? Người
phải nói xin lỗi là tôi mới đúng! Lương Kinh Đào, cám ơn anh đã cứu tôi!"
Nghe được cô gọi cả tên cả họ, Lương Kinh Đào không vui cau mày,
cảm giác giống như cô dựng lên một bức tường với anh, trong lòng không
khỏi có chút nóng nảy, "Cửu Cửu, mẹ anh đã đi rồi, em có thể tới đây ở
cùng anh hay không?"
Tiêu Cửu Cửu chậm chạp một chút nói, "Được, anh muốn ăn cái gì?
Tôi mang tới cho anh!"
Mặc kệ đằng sau sẽ phát triển như thế nào, trước tiên xác nhận anh ta
không có việc gì, sau này rồi hãy nói!