Tiêu Cửu Cửu nhìn người đàn ông có nụ cười mê người kia, đột nhiên
phát hiện ra, khi Tiêu Cẩn Chi thể hiện sự càn quấy một hồi như vậy, thế
nào mà tâm tình của cô lại thấy tốt hơn nhiều.
Tiêu Cửu Cửu cảm động nhìn sang Tiêu Cẩn Chi, đột nhiên chớp chớp
mắt một cái, sau đó nhìn về phía anh, nũng nịu kêu lên: "Anh Cẩn Chi, anh
nằm xuống đây ngủ với em một lúc đi!"
Hãy để cho cô được tiếp tục phóng túng một lần đi, vào lúc này, cô
thật sự rất cần có anh ở bên cạnh.
Tiêu Cẩn Chi nghe thấy lời nói này của cô, cảm giác giống như là bị
trời cao sập xuống đập trúng vào đầu. Thế nào mà ngày hôm nay cô nhóc
này lại trở nên không bình thường như vậy nhỉ? Cô vậy mà lại chủ động
nghĩ muốn mời anh lên giường ngủ cùng với cô?
Mặc dù cái chuyện muốn anh đi ngủ cùng với cô này chỉ mang một ý
nghĩa rất đơn thuần, bới chính Tiêu Cửu Cửu đang bị thương cần có sự an
ủi. Nhưng thái độ thân mật này của cô, lại khác hẳn thái độ lạnh nhạt xa
cách đối với anh trước đây. Đây chính là một tín hiệu rất tốt, không những
thế, thực sự đã tốt hơn một nghìn lần.
Đột nhiên Tiêu Cẩn Chi cảm thấy, đứa nhỏ này có mặt thật sự là đã
quá kịp thời rồi!
Mặc dù chuyện đứa trẻ ra đời có thể sẽ có chút khúc mắc, nhưng lại
cũng đã mang tới cho anh nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn. Anh thật sự
mong đợi đứa bé này có thể ra đời nhanh lên một chút, có thể gọi anh một
tiếng "Ba ba" nhanh hơn một chút!
Tiêu Cẩn Chi giống như là chỉ sợ Tiêu Cửu Cửu sẽ đổi ý vậy, anh vội
vàng cởi bỏ chiếc áo khoác xuống, nhanh chóng lên giường, ôm thật chặt
thân thể mềm mại của Tiêu Cửu Cửu vào trong ngực.