Nữ nhân kia gắt gao trừng mắt Dương Hiểu Đồng, nhưng mà lúc chuyển
hướng quản lý kia trên mặt lại là tươi cười nịnh nọt “Quản lý…”
“Tiểu thư, xin hỏi cô ấy có chỗ nào làm không tốt sao?”
“Cô ta đắc tội ta.” Dương Hiểu Đồng hiện tại phát giác, đối với người
đắc tội cô phải hạ thủ có phần ngoan độc, chỉ có như vậy người khác mới
không dám cưỡi trên đầu của cô!
Dương Hiểu Đồng không đợi quản lý đáp lời, một xấp tiền đập lên trên
bàn “Sa thải cô ta, OK?”
Nữ nhân kia thật sợ choáng váng, sa thải? Công việc này cô thật vất vả
mới tìm được, như vậy liền sa thải, nếu quản lý tiếp nhận phải làm sao bây
giờ? Người yêu của cô vừa mới ly khai, hiện tại muốn tìm người giúp là
không có khả năng.
“Tiểu thư, chuyện này cần quản lý của ta đến làm chủ.” Bộ dáng quản lý
nhìn qua có chút khó xử, nhân viên bán nhà này xảy ra chuyện gì, cũng
dám đắc tội với người có thể mua được loại biệt thự này, thực là không có
mắt!
“Ngươi là một quản lý, chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được
sao?” Lại một khoản tiền đập lên trên bàn “Sa thải cô ta, đừng để cô ta xuất
hiện ở trước mặt ta, nếu không, nhà này ta không mua, ngươi xem rồi làm.”
Quản lý kia sau khi nhìn thấy tình hình này nói “Như vậy liền y theo
phân phó của ngài, Lâm Giai, ngươi bị sa thải, hiện tại thu dọn đồ đạc rời
đi!”
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng gợi lên nụ cười thỏa mãn, cô ghét nhất
người khác coi thường cô, loại ánh mắt này giống như của Thiệu Vi Nhi,
đối với loại nữ nhân này cô căn bản là không thể có chút hảo cảm nào.