thực làm hắn mất mặt, không khỏi tức giận.
Nhìn Trình Thiên Lỗi nghẹn hồng mặt, Trương Doãn Kiệt đạm mạc mở
miệng “Nếu còn có lần sau, ta sẽ để ngươi chết rất khó nhìn!” Lần đầu tiên,
Dương Hiểu Đồng nhìn thấy một mặt cường ngạnh của Trương Doãn Kiệt,
là tuyệt đối không cho chống cự.
“Mày cho mày là ai a? Lão tử sợ mày sao?” Trình Thiên Lỗi mặc dù
trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn không phục nói, mẹ nó, nam nhân này
ở đâu ra a, đẹp trai hơn hắn, vóc người tốt hơn hắn, nhà có tiền hơn hắn,
càng nghĩ càng hỏa đại, cô ta sao có thể quen biết nam nhân như vậy?
Trương Doãn Kiệt không nói gì, chỉ là tay càng siết chặt, Trình Thiên Lỗi
trên mặt vặn vẹo, cuối cùng nhịn không được cầu xin tha thứ “Buông tay,
buông tay, tay ta gãy, ta không dám, không dám…”
Nhìn Trình Thiên Lỗi bộ dáng không cốt khí, xem thường trong mắt
Dương Hiểu Đồng càng sâu, tuy nhiên lúc nhìn về phía Trương Doãn Kiệt,
trong mắt nhiều hơn một phần cảm kích, anh ta không có hiểu lầm cô,
ngược lại bảo vệ cô.
Câu “Nếu như còn có lần sau, ta sẽ để ngươi chết rất khó nhìn!” cô khắc
thật sâu ở đáy lòng, từ những lời này, anh ta chính là bạn tốt của cô. Nam tử
ấm áp như gió xuân, nguyên lai cũng sẽ có lúc cường ngạnh như vậy.
Sau khi được thả ra, Trình Thiên Lỗi vẻ mặt phẫn nộ nói “Các ngươi chờ
cho ta!” rồi chạy rất nhanh, giống như phía sau có chó đuổi theo hắn.
Dương Hiểu Đồng bĩu môi, chỉ bằng Trình Thiên Lỗi có thể làm ra uy
hiếp gì với bọn họ. Theo lời Trương Doãn Kiệt, sợ là âm mưu của hắn chưa
có đạt thành mà chính hắn không xong trước.
“Vừa rồi cám ơn anh.” Dương Hiểu Đồng thật tình nói, trên mặt cũng nở
một nụ cười ấm áp như vậy.