Nếu như cô có bối cảnh cường đại như bọn họ, như vậy rất nhiều chuyện
đều không cần lo lắng!
Tống trạch.
Biệt thự phương tây điển hình, có kiến trúc phương tây xa hoa cùng đại
khí, dùng đặc điểm kiến trúc hình tròn, thoạt nhìn êm dịu mà lại đồ sộ, thật
hoa viên lớn, diện tích nơi này là biệt thự lớn nhất đến nay Dương Hiểu
Đồng mới nhìn thấy.
Đi vào, Tống Hào Lâm và Tống Dục Chính đã chờ Dương Hiểu Đồng,
việc này khiến Dương Hiểu Đồng có chút thụ sủng nhược kinh.
“Dương tiểu thư, ngươi đã đến rồi, mời ngồi.” Tống Hào Lâm mặt mang
nụ cười hiền lành, hắn giờ phút này thoạt nhìn trái lại thân thiết giống như
vị lão gia gia bình thường, bất quá Dương Hiểu Đồng tuyệt đối không nghĩ
như vậy.
Mặc dù đối phương rất khách khí, thế nhưng cô rất rõ ràng chính mình
cùng bọn họ chênh lệch, cho nên thái độ của cô rất cung kính “Cảm ơn
Tống tiên sinh.”
Cô thông minh không nói gì, cô cũng không biết lần này Tống Hào Lâm
rốt cuộc là muốn cùng mình nói cái gì, cứ như vậy chờ đợi Tống Hào Lâm
mở miệng, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.
Tống Hào Lâm nhìn Dương Hiểu Đồng, lúc đối mặt hắn, bất trác bất
kháng, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, cử chỉ đúng mức, không
có một tia khiếp đảm, điểm này làm hắn rất thưởng thức, người bình
thường căn bản không thể nào làm được điểm này.
“Ta là Tống Hào Lâm, đây là vãn bối của ta Tống Dục Chính, một vãn
bối khác Tống Dục Triết thì là tỉnh trưởng của Thụy thành, chúng ta là gia