đều kinh diễm.
Dương Hiểu Đồng không biết công viên giải trí này cùng nhà Doãn Lăng
Hạo có quan hệ gì, nói chung người khác xếp hàng gần chết mà hai người
bọn họ lại là tuyệt không cần!
Trên tàu thủy sơn.
Mặc dù vẫn muốn thử, nhưng trong lòng Dương Hiểu Đồng vẫn có chút
khẩn trương, đương nhiên, nhiều hơn là hưng phấn.
Doãn Lăng Hạo vẫn như cũ treo tươi cười nhợt nhạt kia, tựa hồ tuyệt
không quan tâm.
Rốt cuộc, tàu rơi xuống nước. Gió điên cuồng gào thét thổi qua khuôn
mặt Dương Hiểu Đồng, thổi bay mái tóc dài của cô, thổi khiến cô không
mở mắt ra được, này cực hạn tốc độ làm cho cô theo mọi người cùng nhau
lớn tiếng kêu lên, cảm thấy cách tử vong tới gần như vậy, trái tim nhảy lên
cũng nhanh rất nhiều, bất quá lại làm cho cô có một loại cảm thụ rất kỳ lạ,
không phải sợ hãi, mà là một loại cảm giác nói không nên lời làm cho
người ta mê muội.
Ngắn ngủi trong mấy phút lại như là một thế kỷ, hạ tàu sau Dương Hiểu
Đồng mới phát hiện thật nhiều người đều ói ra, thậm chí dọa khóc, mà cô
mặc dù vẫn còn sợ hãi, thế nhưng hiển nhiên không đến mức như bọn họ
vậy.
“Em có khỏe không?” Doãn Lăng Hạo lời quan tâm truyền đến.
Hai mắt nhìn về phía Doãn Lăng Hạo, khóe miệng vung lên một nụ cười
tự tin “Ta rất tốt a! Mới không có việc gì đâu, bất quá anh một chút cũng
không có việc gì a! Rất rất giỏi!”